Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
             Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.  

             Rốt cuộc, bọn họ không thể nào biết Tần Ninh khống chế cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thế nào.  

             Nhưng dường như chỉ có nằm trong tay Tần Ninh thì cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mới có thể giải phóng ra tiềm năng vô thượng.  

             Một cung một tên lúc này tỏa ra ánh sáng chói lọi.  

             “Chỉ là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mà ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp tới đế ta sao?”  

             Thương Nhất Tiếu cười lạnh, hùng dũng bước lên.  

             “Lọng che trời, mở!”  

             Thương Nhất Tiếu vừa dứt lời thì ngón tay điểm một cái, trong tay áo có một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng lan rộng.  

             Lọng che trời mở rộng ra cao đủ 3 trượng, bên trên lồi lên dạng hình tròn, giữa ánh sáng vàng có bóng một con rồng dài điêu khắc đẹp đẽ, nhe nanh, nhếch miệng, dáng vẻ hung hăng thấy rõ.  

             Bán kính rộng hơn 3 mét, bao phủ che kín thân thể Thương Nhất Tiếu.  

             Keng…  

             Lúc này, tên Chấn Thiên vừa rơi xuống, mũi tên cắm lên lọng che trời thì một tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên.  

             Chặn được rồi?  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh dị.  

             Đây là lần đầu tiên, tên Chấn Thiên bị chặn lại.  

             “Lọng che trời, chính là lọng che trời mà năm đó nguyên soái Thương Hư sử dụng!”  

             “Một linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp trên Cửu U đại lục, uy danh lừng lẫy lại vẫn còn tồn tại”.  

             “Hóa ra là đế quốc Thương Nghiễm vẫn luôn kế thừa nó, chẳng trách mà đế quốc Thương Nghiễm có thể trở thành đế quốc đứng đầu trong 10 đế quốc lớn”.  

             Lúc này, lọng che trời xuất hiện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.  

             Đây chính là pháp bảo lọng che trời nổi tiếng mà nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, từng dùng.  

             Có thể ngăn cản được sức tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Địa Võ, có thể toát ra hơi thở chết chóc và tấn công bá đạo.  

             Lần này, tên Chấn Thiên không thể làm vỡ được nó.  

             Thấy vậy, trong lòng mọi người đều nổi lên những con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.  

             Kiếm máu Sinh Tử, búa Liệt Thiên, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, lọng che trời.  

             Những thứ này đều là linh khí nổi tiếng thời Cửu U đại đế, không giống với những linh khí ngũ phẩm bây giờ, chủ nhân của chúng đều đã từng là những người lỗi lạc đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.  

             “Ta thừa nhận, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quả thực có sức mạnh không tầm thường. Nhưng Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng, đế quốc Thương Nghiễm ta với tư cách là quốc gia dẫn đầu trong 10 đế quốc lớn, tới cả một vài thượng quốc cũng phải kính cẩn đối đãi lại thật sự không có chiêu cuối sao?”  

             Thương Nhất Tiếu tỏ ra lạnh lùng.  

             “Bây giờ, ta cho ngươi 1 cơ hội nữa, giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra, nói cho ta biết cách dùng của cung tên này thì ta có thể cân nhắc, chỉ giết ngươi mà không hủy diệt đế quốc Bắc Minh”.  

             Thương Nhất Tiếu lúc này đang đứng dưới lọng che trời, biểu cảm kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng.  

             “Cho ta cơ hội?”  

             Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Ông cũng thật là đánh giá bản thân quá cao đấy. Theo những gì ta biết thì hậu nhân 9 soái, ai ai cũng là kẻ thống trị thượng quốc, hoặc là truyền thừa cổ lão thế gia. Ông là hậu nhân của Thương Hư nhưng chỉ là bá chủ đế quốc, không cảm thấy mất mặt lại còn ở đó mà kiêu ngạo cái nỗi gì?”  

             Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu chợt sững sờ.  

             Tới giờ, trên Cửu U đại lục phân thành 4 tầng thực lực rõ ràng: cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc.  

             Hậu nhân của 18 thiên tướng, quả thực là lập rất nhiều đế quốc, phát triển mạnh mẽ.  

             Mà 9 soái năm đó thì thân phận và địa vị cao hơn 18 thiên tướng một bậc, theo lý mà nói thì quả thật là ông ta nên thắng hậu nhân của 18 thiên tướng một bậc mới đúng.  

             Lời nói này của Tần Ninh đã chọc ngoáy vào nỗi đau trong lòng ông ta.  

             Với tư cách là hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, Thương Nhất Tiếu hiện giờ là bá chủ đế quốc, quả thực là còn kém so với hậu nhân của mấy nguyên soái khác.  

             Tần Ninh lại chẳng kiêng dè gì mà xé toạc vết thương của ông ta ra.  

             “Bây giờ, ta đã thay đổi ý định!  

             Sắc mặt của Thương Nhất Tiếu lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.  

             “Ngươi có giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên hay không thì hôm nay ta cũng sẽ giết ngươi”.  

             Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn phát điên.  

             Tần Ninh quá ngông cuồng.  

             Chỉ là một thằng nhãi không biết trời cao đất dày, là cái tên mới nổi ở đế quốc Bắc Minh mà cho rằng bản thân có thể không sợ gì sao?  

             “Che trời dẫn linh vũ!”  

             Thương Nhất Tiếu gằn giọng, thực lực mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ tầng 5 hoàn toàn bộc phát ra ngoài.  

             Đồng thời, từng luồng sức mạnh bùng nổ, chồng chất từng tầng.  

             Sức mạnh chất đống thành tầng, lúc này, toàn thân Thương Nhất Tiếu dường như ngưng tụ một lớp áo giáp, sắc bén, ép người.  

             Soạt…  

             Trong chớp mắt, áo giáp kia mở rộng ra, hóa thành mưa lớn đầy trời, dung hòa vào trong lọng, cả phần đỉnh lọng như xoay chuyển nhanh hơn.  

             Tiếng ầm ầm vang lên, linh vũ phủ khắp nơi nhưng phàm là những võ giả bị linh vũ rơi vào người thì thân thể bỗng chốc nổ chết thảm tại trận.  

             Lọng che trời chính là linh khí hộ mệnh của nguyên soái Thương Hư, về uy lực thì không cần phải nói.  

             Bây giờ, trong tay Thương Nhất Tiếu thì lại càng phát huy hiệu quả cực lớn.  

             “Bảo vệ Tần Ninh!”  

             Thiên Động Tiên gằn giọng quát lên.  

             Những tiếng soạt soạt soạt vang lên, ánh sáng màu máu trên kiếm máu Sinh Tử càng nồng.  

             Đinh đinh đang đang, ánh sáng màu máu mà kiếm máu Sinh Tử giải phóng ra xông tới cái lọng.   

             Nhưng cái lọng đó bị đụng vào thì linh vũ lại càng mãnh liệt đánh thẳng vào kiếm máu Sinh Tử.  

             “Mạnh thế!”  

             Thiên Động Tiên âm thầm kinh ngạc.  

             Ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2, cộng thêm kiếm máu Sinh Tử thì có thể đối cứng với cảnh giới Địa Võ tầng 3.  

             Nhưng bây giờ, cái lọng lại xử lý dễ như trở bàn tay những đòn tấn công này.  

             Từng luồng linh vũ mở rộng ra khiến những bóng người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam kêu gào thảm thiết mà đổ xuống đất.  

             Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thương Nhất Tiếu.  

             “Lọng che trời không phải dùng như vậy đâu”.  

             Tần Ninh cười giễu một tiếng, sải bước lên một bước.  

             “Tiểu Thanh, giết!”  

             Tung người nhảy lên lưng Tiểu Thanh, lúc này toàn thân Tần Ninh bao phủ từng tầng áo giáp.  

             Quỳ giáp trên người Tiểu Thanh đã dung hòa với thân thể của Tần Ninh, dường như họ đã hòa làm một thể vậy.  

             “Lão già, cút!”  

             Tần Ninh gằn giọng, bàn tay vung lên, trong miệng không ngừng niệm.  

             Bỗng nhiên, từng tầng linh vũ tỏa ra từ trong lọng biến mất.  

             “Phập…”  

             Lúc này, Thương Nhất Tiếu không hiểu tại sao mà phun ra một ngụm máu, toàn thân sững sờ.  

             Vừa rồi, sau khi Tần Ninh lẩm bẩm niệm mấy câu thì bỗng nhiên trong lọng kia có một lực cắn ngược mạnh mẽ, chui tọt vào trong cơ thể ông ta.  

             Nỗi đau tê tâm liệt phế giống như những linh vũ kia xông vào trong cơ thể của ông ta vậy.  

             Tại sao lại thế?  

             Thương Nhất Tiếu tái mét mặt, thân thể lảo đảo, cái lọng cũng lắc lư, cũng không phun linh vũ nữa.  

             “Lui!”  

             Không nói hai lời, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu trắng bệch thì cung tay lên, lọng che trời lui ra và biến mất, bóng dáng của Thương Nhất Tiếu cũng không thấy đâu.  

             Lúc này, hiện trường vô cùng yên tĩnh.  

             Những võ giả của 4 đế quốc lớn nào dám đứng đợi mà ôm đầu lủi đi.  

             Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại mấy chục người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam.  

             Ánh mắt Tần Ninh lóe lên, nhưng cũng không đuổi theo.  

             “Ông ta chưa chết…”  

             Tần Ninh nói ra một câu khó hiểu, rồi lại chậm rãi nói: “Không ngờ, năm đó một viên đá Phụng Huyết lại giúp ông ta sống tới giờ…”  

             “Công tử nói ai vậy?”  

 

 

             

Advertisement
';
Advertisement