Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)



 

Bốn đại cảnh giới này từ trước đến giờ chênh lệch giống như cái hào rộng.  

 

Nhưng trên người Tần Ninh cũng không tự nghiệm thấy.  

 

Vù vù…  

 

Chính vào lúc này, từng đường gió nứt gào thét tới.  

 

Thân thể Cửu Anh cao lớn lúc này hạ xuống, dần dần hóa thanh cao năm ba mét, quỳ xuống đất, chín cái đầu kẽo kẹt gặm.  

 

Thấy hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt ăn thịt nướng, Cửu Anh một mặt coi thường.  

 

Thịt thì nên ăn sống!  

 

Cường giả nên ăn thịt sống, uống máu tươi, thế mới vui sướng.  

 

Ăn thịt chín chính là nhược giả!   

 

“Hả?”  

 

Lúc này Cửu Anh, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm giữa chân mày.  

 

“Phì!”  

 

Một ngụm không nhịn được, Cửu Anh trực tiếp ói ra.  

 

Lúc này Cốc Tân Nguyệt cảm thấy mùi tanh xông vào mũi, không nhịn được nhíu mày một cái.  

 

“Xin lỗi... Không chú ý…”  

 

Cửu Anh run run cười.  

 

Người phụ nữ này bây giờ là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, không chênh lệch nhiều với nó.  

 

Nếu thật sự đánh nhau, đoán chắc nó sẽ bị đánh nằm gục xuống.  

 

Hơn nữa Tần Ninh còn cực kỳ quan tâm người phụ nữ này, đoán chắc bản thân còn chưa đánh đã bị Tần Ninh đánh gục.  

 

Cốc Tân Nguyệt không nói nhiều.  

 

Lúc này Tần Ninh nhướng mày một cái.  

 

“Ngươi ăn cái gì?”  

 

Cửu Anh lúc này cười nói: “Hắc hắc… một con báo nhỏ mà thôi, cũng chính là huyền thú cấp sáu, thịt cũng rất chặt, ăn cũng cực kỳ thoải mái”.  

 

“Ngươi phun ra cái gì?”, Tần Ninh nheo mắt nhìn Cửu Anh, nhàn nhạt nói.  

 

“Xương mà?”  

 

Lúc này Cửu Anh nhìn xuống đất.  

 

Chỉ là vừa nhìn liền sửng sốt.  

 

Trên mặt đất kia bị nó phun ra kia nào có xương, rõ ràng là một cô gái.  

 

Phun ra một người phụ nữ?  

 

Ánh mắt Cửu Anh thay đổi nói: “Ta cũng không biết, ta nuốt cả con hổ…”  

 

Tần Ninh cũng không so đo, phất phất tay.  

 

Lúc này Cửu Anh không biết làm sao.  

 

Há miệng phun từng đường linh khí giống như nước chảy, đánh thẳng vào cơ thể cô gái kia.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement