Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Tần Ninh cười nhạt một tiếng: “Đúng rồi, mang theo cung chủ Đoạt Mệnh, đi viếng thăm thông gia của hắn!”  

 

“Được!”  

 

Cửu Anh toét miệng cười một tiếng, một hớp nuốt xuống một người một thú của Thú Hoàng cốc.  

 

Lúc này ánh mắt Tần Ninh rơi xuống con mãnh hổ Hoàng Dịch kia cưỡi đến, cười nói: “Ngươi dẫn đường đi!”  

 

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, thản nhiên nói: “Nguyệt nhi nàng cũng đừng chạy, cứ trấn giữ ở đây đi, có thể người của Chân Võ thành quay đầu đánh bất ngờ thì sao?”  

 

“Ừm, chàng nhớ cẩn thận”.  

 

“Được!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tần Sơn, cười nói: “Đại ca, cánh tay của huynh cần chút dược liệu, bảy thành lớn có lẽ không có, nhưng ta nghĩ Thú Hoàng cốc chắc hẳn có thể tìm thấy, ta đi một chút rồi quay về, đại ca đừng lo lắng”.  

 

Lời vừa dứt, Tần Ninh một bước giẫm lên thân thể mãnh hổ.  

 

Mãnh hổ kia vừa muốn phản bác, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay đổi, một khắc sau cơ thể mãnh hổ khẽ run rẩy.  

 

“Đi!”  

 

Mãnh hổ giương cánh bay cao.  

 

Lúc này Thú Hoàng cốc chỉ còn mấy người còn sống, bọn chúng hoàn toàn choáng váng.  

 

Trưởng lão Hoàng Dịch chết rồi!  

 

Một vị trưởng lão cảnh giới Quy Nhất nhất mạch lại chết như vậy.  

 

Hơn nữa linh thú bổn mạng của Hoàng Dịch lại chạy theo Tần Ninh!  

 

Điều này sao có thể!  

 

Thuật ngự thú của Thú Hoàng cốc chính là bí mật mà Nguyệt Linh tông và Chân Võ thành cùng cấp hết sức kiêng kỵ.  

 

Tần Ninh sao có thể phá vỡ?  

 

Nhưng bây giờ Tần Ninh hình như hiểu bí quyết nòng cốt trong đó.  

 

Tuyệt vọng nhất không ai bằng cha con hai người cung chủ Đoạt Mệnh và Lý Mệnh Vũ.  

 

Người giúp đỡ Thú Hoàng cốc đến rồi.  

 

Người giúp đỡ Thú Hoàng cốc đã chết!  

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

Tần Ninh kia rốt cuộc là quái vật gì?  

 

“Hai người các ngươi đi theo ta!”  

 

Cửu Anh lúc này cơ thể to lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người, mở miệng nói: “Đi, đi Thú Hoàng cốc!”  

 

Hai người cung chủ Đoạt Mệnh và Lý Mệnh Vũ lúc này nào dám phản kháng!  

 

Cửu Anh có thể một hớp nuốt bọn họ, mà bọn họ căn bản không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement