Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
                   

             Nhưng tiếp theo, hai tên này đã biết, con Thanh Ngưu này có thể làm gì.  

             “Bò…”  

             Tiếng kêu vui vẻ vang lên, ngay lập tức, theo bước xông lên của Tiểu Thanh, lông xanh toàn thân bao phủ một lớp Quỳ Giáp màu xanh. Quỳ Giáp tỏa ra màu xanh xám, nhưng lại phát sáng rực rỡ, ánh sáng lan tràn bốn phía.  

             Bụp bụp…  

             Lúc này, Tiểu Thanh lao tới đụng hai cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 8 không thể phản ứng kịp, tiếng rắc rắc gãy xương vang lên, hai bóng người bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống bồm bộp lên mặt đất.  

             “Thứ quái quỷ gì vậy?”  

             Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều sững sờ nhìn Tiểu Thanh.  

             Con Thanh Ngưu này toát ra lực chiến đấu không kém gì cảnh giới Địa Võ.  

             “Nhân lúc công tử ta còn chưa muốn giết người, nhanh cút đi”.  

             Tần Ninh nhìn hai người, lạnh lùng nói.  

             Luôn có một số kẻ không chịu mở mắt ra mà tới chọc hắn.  

             “Đáng chết, cùng lên đi, giết hắn!”  

             Lan Tiếu tức tối không thôi.  

             Thân là hoàng đế đế quốc Nam Lan, nào đã từng chịu sự kinh bỉ như vậy?  

             Mà lại tới từ một thiếu niên chỉ mới 16, 17 tuổi.  

             “Không biết sống chết đúng không? Ông què, giết hết cho ta”.  

             “Vâng!”  

             Lúc này, bóng dáng ông què chợt lướt qua, kiếm máu Sinh Tử vẫn chưa xuất hiện.  

             Hai tay thành quyền, đánh ra một quyền chấn động.  

             Ầm…  

             Lúc này, mấy chục người xông tới đều không hề có lực phản kháng, những tiếng bụp bụp vang lên từng hồi.  

             Mấy chục người bị chấn động mà lui, sắc mặt tái mét, còn có những kẻ phun ra máu tươi.  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.  

             Nhìn ông lão xấu xí, trông khoảng 40, 50 tuổi mà đã mạnh như vậy.  

             “Cảnh giới Địa Võ…”  

             Hai vị hoàng đế Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi hoàn toàn sững sờ.  

             Cảnh giới Địa Võ thuộc phạm trù cường giả trên toàn Cửu U đại lục.  

             Chúng chẳng qua là nhìn thấy 4 người Tần Ninh ở đây, lại không ngờ còn gặp cường giả cảnh giới Địa Võ.  

             Vẻ mặt Lan Tiếu biến sắc, chắp tay nói: “Ta có mắt không thấy Thái Sơn. Bây giờ ta sẽ rời đi ngay lập tức”.  

             Cảnh giới Địa Võ thì duy chỉ trong 10 đế quốc lớn, thượng quốc, cương quốc mới có.  

             Lúc này, Tần Ninh trông chỉ khoảng 16, 17 tuổi mà bên cạnh lại có cường giả cảnh giới Địa Võ bảo vệ thì đủ để thấy thân phận đặc biệt của Tần Ninh.  

             Cho dù là 10 đế quốc lớn cũng không thể phái 1 vị cảnh giới Địa Võ bảo vệ một vị công tử.  

             Có năng lực như thế thì chỉ có là thành viên nòng cốt ở thượng quốc.  

             Thượng quốc có thế lực quốc gia khủng khiếp hơn 10 đế quốc lớn rất nhiều. Hai đế quốc lớn của bọn chúng liên thủ thì căn bản cũng không phải đối thủ của họ.  

             Đắc tội với Tần Ninh thì thật không khôn ngoan.  

             Hai người đã manh nha ý nghĩ rút lui.  

             “Đi?”  

             Tần Ninh cười lạnh nói: “Đánh không được thì chạy? Nào có dễ thế?”  

             “Vị công tử này, hai người bọn ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong công tử giơ cao đánh khẽ”, cho dù là chủ của một nước thì lúc này Thạch Kinh Lôi cũng không thể không bỏ qua sĩ diện mà cầu xin.  

             Thượng quốc và đế quốc là hai chuyện khác nhau.  

             10 đế quốc lớn đều có cảnh giới Địa Võ trấn giữ, nhưng cũng chỉ có 3, 5 người.  

             Nhưng thượng quốc thì không như vậy. Ở thượng quốc, cường giả cảnh giới Địa Võ ít nhất là có mười mấy người, thực lực đỉnh cấp khủng khiếp, sức mạnh quân đội, sức mạnh võ giả đều vô cùng mạnh mẽ.  

             “Muốn đi cũng được!”  

             Tần Ninh cười nói: “Chắp tay xin lỗi công tử ta, nếu không ta chặt đầu các ông”.  

             Tần Ninh nói nhẹ như gió nhưng trong giọng điệu thì ngập tràn sát khí.  

             Ông què lúc này cũng vô cùng lạnh lùng.  

             Nghe vậy thì Thạch Kinh Lôi và Lan Tiếu đều tỏ ra vẻ mặt vô cùng khó coi.  

             Chắp tay xin lỗi?  

             Đây là đại lễ của tầng lớp thấp đối với kẻ quyền cao chức trọng. Nếu chúng làm vậy thì không phải là đã công nhận mình còn thấp hơn Tần Ninh sao.  

             Tuy rằng lo lắng đắc tội với Tần Ninh, nhưng nếu cứ ném mặt mũi đi như thế thì cũng khó mà làm được.  

             “Ngớ ngẩn, chỉ là một thằng nhãi không biết lai lịch thế nào ở đế quốc Bắc Minh mà cũng dám khệnh khạng ở đây?”  

             Vừa dứt lời, trong chớp mắt, từng luồng hơi thở mạnh mẽ lan tràn khắp đất trời, đội ngũ hơn trăm người lúc này cũng khí thế hung hăng mà tới.  

             Bóng dáng yêu kiều đi đầu mang theo sát khí đằng đằng.  

             “Mộc Dung Nhi!”  

             Vân Sương Nhi lạnh lùng nói: “Thế nào? Cảnh giới Linh Luân tầng 5 bị bại bởi cảnh giới Linh Luân tầng 3 như ta lại còn chưa ngại mất mặt mà dám tới đây?”  

             “Ngươi…”  

             Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Dung Nhi mang đầy vẻ lạnh lùng.  

             “Ta cái gì mà ta?”  

             Vân Sương Nhi sải bước lên trước, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay, cười giễu: “Không bằng, ngươi lại tới lĩnh giáo thuật bắn tên của ta, thế nào?”  

             “Công chúa Vân Sương Nhi sao lại có khí thế bức người như thế chứ?”  

             Một tiếng cười nhạt vang lên. Một người bước ra trong đám người, vẻ mặt ôn hòa, tràn đầy nụ cười.  

             “Mộc Phong Tiêu!”  

             Nhìn thấy người này, Vân Sương Nhi khẽ giật mình.  

             “Mộc hoàng tử!”  

             “Mộc hoàng tử!”  

             Mà lúc này, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi cũng trở nên cung kính.  

             Mộc Phong Tiêu chính là đại hoàng tử của thượng quốc Mộc Diệp, được quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp yêu mến.  

             Mà bản thân cũng mang thực lực không tầm thường, cảnh giới Linh Luân tầng 9, lại còn là thánh thể, đồng thời cũng là một trong cửu tài vạn quốc.  

             Trên Cửu U đại lục, ngoài 4 đại tông môn thì cương quốc lớn nhất, sau đó là thượng quốc.  

             Mà trong những cương quốc, thượng quốc này lại xuất hiện rất nhiều thiên chi kiêu tử.  

             Trong đó, trong hơn ngàn thượng quốc thì có 9 người mang uy danh lừng lẫy, được mọi người gọi là cửu tài vạn quốc.  

             Mộc Phong Tiêu chính là 1 trong 9 người tài đó.  

             “Sương Nhi, đã lâu không gặp”.  

             Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.  

             Sau đó, một người bước ra, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, đôi mắt đan phượng mê người.  

             “Dương Khởi Nguyên!”  

             Nhìn thấy người này, Vân Sương Nhi cũng sững sờ.  

             Dương Khởi Nguyên?  

             Hình như là gã có đính ước với Sương Nhi?  

             “Dương thái tử!”  

             “Dương thái tử!”  

             Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều kinh ngạc, lau mồ hôi trên trán.  

             Dương Khởi Nguyên chính là thái tử của thượng quốc Linh Ương.  

             Thượng quốc Linh Ương không giống như thượng quốc Mộc Diệp, là 1 trong 7 thượng quốc lớn, có sức mạnh tương đương với cương quốc.  

             Hơn nữa Dương Khởi Nguyên cũng là 1 trong cửu tài vạn quốc, xếp hạng 3.  

             Còn Mộc Phong Tiêu thì lại xếp hạng 9.  

             Giữa hai người có khoảng cách quá lớn.  

             Sự chênh lệch này không chỉ về địa vị mà còn về sức mạnh.  

             Hai vị thiên chi kiêu tử trong cửu tài vạn quốc xuất hiện ở đây, hơn nữa đều là thành viên quan trọng trong hoàng thất của thượng quốc nên hai người Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều không dám lớn tiếng.  

             So sánh thượng quốc và đế quốc, chênh lệch quá lớn.  

             “Hai vị không thể bị thằng nhãi thối này mê hoặc. Nhóc con này chỉ tới từ đế quốc Bắc Minh mà thôi. Đế quốc Bắc Minh có thực lực tới đâu thì ta không cần nói nhiều nữa chứ?”, Mộc Dung Nhi cười giễu nói: “Còn lão già cảnh giới Địa Võ tầng 3 kia thì ta nghĩ, cả đế quốc Bắc Minh cũng chỉ có 1 người này”.  

             Nghe vậy, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi thả lỏng sắc mặt ngay lập tức.  

             Đế quốc Bắc Minh? Là đế quốc tầng đáy trong hàng ngàn đế quốc. Nếu không phải là vẫn còn sót lại uy lực của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần thì đã bị hạ thành quốc từ lâu, còn không đáng được gọi là đế quốc.  

             Mộc Dung Nhi nhìn Vân Sương Nhi, cười giễu nói: “Vân Sương Nhi, ngươi thật sự có mắt không tròng”.  

             “Dương đại ca là thái tử thượng quốc Linh Ương, 1 trong 7 thượng quốc lớn mà cô lại chọn làm tì nữ của một thằng nhà quê nho nhỏ, hủy bỏ hôn ước với Dương đại ca, đúng là ngu dốt”.  

             “Mộc Dung Nhi, ta muốn chọn lựa thế nào là chuyện của ta, ngươi không có quyền nhúng tay vào”.  

             Vân Sương Nhi hừ nói: “Mà công tử nhà ta ấy hả, tài năng nhất đời, không ai so sánh được”.  

             Lời này vừa nói ra, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đều trông hơi kỳ lạ.  

             “Ta… cái đó…”, Vân

 

             

Advertisement
';
Advertisement