Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nhưng kỳ thật, cô ta cảm nhận được một cái gọi là…cảm giác thấy nhưng không thể tránh.  

 

Là chết lặng! Dường như không có chuyện gì mà người này không thể làm được! Cốc Tân Nguyệt ôm cánh tay còn lại của Tần Ninh, hai mắt mang theo sùng kính nhìn hắn.  

 

Đây là người đàn ông của nàng! Ít nhất là hiện tại, nàng là người duy nhất của Tần Ninh.  

 

Sau khi Tần Ninh ra tay, mấy người họ hoàn toàn không có nghi vấn.  

 

Không phải là Tần Ninh tìm không thấy.  

 

Mà là chưa gặp được loại vô cùng tốt! Cái hắn cần chính là loại tuyệt phẩm! Loanh quanh cả nửa vòng, nhưng Tần Ninh vẫn không có hành động gì thêm.  

 

Chân Võ Xương có chút sốt ruột nói: “Tần công tử, chúng ra có thể mua thứ có giá trị mấy chục vạn, gom lại với nhau cũng có thể lên tới ngàn vạn, cũng không tính là ít!”  

 

Tần Sơn cũng nói: “Đúng vậy, Tam đệ, đệ không cần thì cho ta cũng được, đến khi gặp phụ thân và Nhị đệ, ta cũng có thể mang đồ vật này nọ trở về, làm cho Thái Hư Tông của Nhị đệ phát triển lớn mạnh thêm!”  

 

Mấy chục vạn linh tinh, ở trong mắt Tần Ninh chính là không đáng nhắc tới.  

 

Còn đối với mấy người bọn họ mà nói, đó là tài sản thật lớn!   

 

“Khụ khụ…”, Tần Ninh xấu hổ khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta quên mất chuyện này, một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi mấy thứ, các ngươi trực tiếp đi mua là được”.  

 

“Người khác muốn ra giá như thế nào thì các ngươi cứ trả giá đó, nếu không người ta lại tưởng bảo bối, sẽ không bán cho các ngươi!”  

 

Tần Sơn cười nói: “Yên tâm đi, ca của đệ cũng không phải là đồ ngốc”.  

 

Tần Ninh không nhiều lời nữa.  

 

Hai người Tần Sơn và Chân Võ Xương vội vàng đi làm việc.  

 

Tần Ninh dẫn theo Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục đi xuống.  

 

Dần dần, bọn họ đi đến trước một quầy hàng.  

 

Tần Ninh dừng lại.  

 

Đây là lần đầu tiên Tần Ninh dừng lại.  

 

Chủ quán là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ lôi thôi, hàm răng ngả vàng, đang vẹo người dựa vào một cây cột.  

 

Trước người tuỳ tiện bày vài món đồ sứt mẻ linh tinh gì đó.  

 

Nhìn đến đây, Tần Ninh dừng lại.  

 

Ông lão mơ hồ cười nhạo nói: “Trăm vạn linh tinh một món, ít một viên cũng không bán!”  

 

Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết và Cốc Tân Nguyệt đều sửng sốt.  

 

Trăm vạn một món.  

 

Lão già kia, công phu sư tử ngoạm đây mà! Tần Ninh không để ý đến, nhìn những món đồ sứt mẻ chồng chất trên mặt đất, hắn tiện tay cầm lấy một cái trống.  

 

Nói là trống.  

 

Nhưng mà nhìn kỹ lại thì cũng hơi giống chiếc trống bỏi mà mấy đứa nhỏ hay chơi đùa, đong đưa một chút là có tiếng tùng tùng tùng vang lên.  

 

Tần Ninh cười nói: “Món đồ này, ta mua!”  

 

“Cái này không giống, món đồ này ba trăm vạn linh tinh”.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement