Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Vậy cũng không được”.  

 

Ngô lão nghe vậy, từ từ nói: “Tần công tử, con rối cảnh giới Thiên Nhân quả thật là tương đương với một loại bảo khí siêu phẩm”.  

 

“Nhưng con rối này cần linh tinh cực kỳ nhiều để thúc giục, hao phí cực lớn, nếu lại tăng cao thì không thỏa đáng…”  

 

Tần Ninh cười nói: “Ông nói không sai, nhưng còn một điểm ông không thấy rõ!”  

 

Ngô lão nghe đến lời này, ngược lại là tò mò.  

 

“Nhìn kỹ một chút?”  

 

Tần Ninh nhắc nhở một lần: “Nhìn ở hai tay”.  

 

Lời này vừa nói ra, Ngô lão ngồi xuống, từng tia linh khí biến đổi ở ngón tay nó.  

 

Dần dần, ánh mắt Ngô lão trở nên kinh ngạc.  

 

“Nếu đã như vậy thì một trăm triệu tám ngàn vạn đi!”  

 

Lời này vứa nói ra, bên trong căn phòng, tất cả mọi người đều bối rối.  

 

Không có lầm chứ?  

 

Vừa rồi vẫn là tám ngàn vạn, bây giờ là một trăm triệu tám ngàn vạn.  

 

“Ngô lão…”, đại sư Lý Nghị lúc này mặt đầy ngơ ngác.  

 

“Không chỉ là bù nhìn tầng Thiên Nhân, lại còn mang theo một bảo khí siêu phẩm, một trăm triệu tám ngàn vạn không thua thiệt”.  

 

Nghe đến đấy, mấy người giờ mới hiểu.  

 

Một tiểu nhân tượng bùn cỏn con này.  

 

Vậy mà lại có bí mật lớn như thế.  

 

“Tiểu Lý!”  

 

“Có!”  

 

Ngô lão cười ha hả nói: “Đi lấy một tấm thẻ hắc kim cho Tần công tử”.  

 

Hắc kim...  

 

Vượt qua cả khách quý cấp bậc thẻ đen.  

 

“Ngô lão...”  

 

“Không sao, các chủ hỏi, để ta giải thích”.  

 

“Dạ!”  

 

Lý Nghị rời đi…  

 

Ngô lão nhìn về phía Tần Ninh, càng thấy tò mò.  

 

Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên.  

 

Thanh niên như vậy ở trên đại lúc Thiên Ngoại rất ít, nhưng cũng không phải thiên tài tuyệt đỉnh.  

 

Nhưng chỉ là đồ hôm nay Tần Ninh bán ra, từng món đều có giá trị liên thành.  

 

Ánh mắt như vậy, thế gian hiếm thấy.  

 

“Tần công tử, còn có vật gì?”  

 

“À, còn có cái này…”  

 

Tần Ninh vừa nói liền lấy ra một viên đá.  

 

Viên đá đó giống như giao long, cũng là thứ cuối cùng Tần Ninh tiêu phí một trăm linh tinh để mua.  

 

Tần Ninh cười nhạt nói: “Vật này tuy nói trân quý, nhưng nếu muốn nói giá trị thật thì không bằng tượng đất kia”.  

 

“Tính như vậy đi, cho ông bảy ngàn vạn linh tinh”.  

 

Lời này vừa nói ra, Ngô lão lập tức xem tường tận.   

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement