Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Một người là cửu phẩm.  

 

Người kia là bát phẩm!  

 

Điều này có nghĩ gì chứ? Huyền đan cửu phẩm là đan dược Vương Giả dùng.  

 

Còn huyền đan bát phẩm là dành cho Thiên Nhân.  

 

Hai người này chỉ cần ra mặt thì đã có một đống Thiên Nhân, Vương Giả xếp hàng giúp đỡ rồi.  

 

Thế như, bọn họ lại quỳ gối dưới chân Tần Ninh!  

 

Cứ như vậy quỳ xuống!  

 

Ối dồi ôi, cảm giác này đã quá!  

 

Lúc này, Chân Võ Xương còn đang xem xét có nên nói cho cha mình biết hay không, Chân Võ thành sẽ quy phục dưới trướng Tần Ninh!  

 

Có một chỗ dựa vững chắc như vậy mà.  

 

Đến Vạn Thiên các còn chả sợ nữa!  

 

Thế nhưng, hắn ta ngẫm lại rồi từ bỏ suy nghĩ ấy.  

 

Tần Ninh có cần bọn họ đâu!  

 

Đoàn người đi thẳng một đường đến Vạn Thiên các.  

 

Bọn họ vừa bước vào Vạn Thiên các, thì lập tức đã có hai người đến tiếp đón họ.  

 

"Tần công tử".  

 

"Tần công tử".  

 

Hai người họ chính là Linh Nguyệt tiên tử và thành chủ Chân Võ thành.  

 

"Cha... con..."  

 

"Con im lặng đi".  

 

Thành chủ Chân Võ thành liếc mắt nhìn con trai nhà mình, rồi lại nhìn Tần Ninh, kính cẩn nói: "Ta đã nghe nói đến vụ việc trước kia, là do ta không suy xét thấu đáo, nên đã khiến Tần công tử gặp nhiều phiền phức".  

 

"Con trai ta làm việc không tốt, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nghiêm khắc".  

 

Thành chủ Chân Võ thành bây giờ rất bực bội!  

 

Chân Võ Xương đã làm ra chuyện hay ho gì rồi?  

 

Hắn ta thế mà lại để cho Phục Nguyên Hằng của Phục Ma tông và Thôi Huyền của Thôi Sơn tông nảy sinh xích mích với Tần Ninh.  

 

Bọn họ không dám trêu chọc Tần Ninh!  

 

Mà Phục Ma tông và Thôi Sơn tông thì bọn họ càng không dám chọc giận!  

 

Việc này mà làm to ra là Chân Võ thành đi đời luôn.  

 

"Cha, cha nghe con nói đã...", Chân Võ Xương khẽ kéo góc áo của cha mình, thấp giọng nói.  

 

"Có cái gì thì nói thẳng ra, đừng ấp a ấp úng".  

 

Nét mặt Chân Võ Xương co quắp.  

 

Con chỉ muốn nói cho cha biết chuyện đã xảy ra mấy ngày nay rồi.  

 

Mấy ngày nay, không biết cha đi biệt tăm biệt tích ở đâu, nên chưa truyền tin được, không phải lần này con tranh thủ thời gian nói cho cha biết sao?  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement