Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Sóng nước dài tận chân trời, sơn cốc rung chuyển.  

 

Mà sóng nước này dần hội tụ thành một con đường.   

 

Con đường này nối thẳng xuống dưới hồ nước, tựa như kéo dài đến tận tâm của trái đất.  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất trở nên không giống với bình thường.  

 

Tựa như linh khí bốn phía đều hội tụ cả ở đây vậy.  

 

“Đi!”  

 

Tần Ninh vẫy tay một cái, cười nói: “Đi Âm Thiên cung”.  

 

Từng bước đi đến, bóng dáng của Tần Ninh biến mất ở trong thông đạo.  

 

Cùng lúc đó, Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết vội vàng kêu gọi mọi người đều cùng nhau tiến vào.  

 

Bước vào bên trong thông đạo, mọi người mới phát hiện ra.  

 

Này đâu phải là thủy đạo gì.  

 

Chính là linh khí tụ tập biến thành một thông đạo.  

 

Dọc theo thông đạo không ngừng đi sâu xuống dưới.   

 

Thời gian dần trôi qua, con đường trước mắt bỗng trở nên ngoằn ngoèo.  

 

Tựa như mười tám khúc cua trên đường núi.  

 

“Các ngươi xem!”  

 

Cùng lúc đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên.  

 

“Đó là Phục Ma tông đang đợi người của ngũ đại tông môn”.  

 

Mọi người đưa mắt nhìn lại.  

 

Lúc này mới phát hiện, đám người Phục Ma tông của ngũ đại tông môn đang đi trên một con đường.  

 

Nhưng trên con đường kia có huyền thú cường đại chặn lại, còn có rừng rậm bí mật, có sông chắn ngang, vô cùng nguy hiểm.  

 

Bọn họ có thể nhìn đám người kia rất rõ ràng giống như hình ảnh bình thường.  

 

Nhưng mà đám người kia không thể nhìn thấy bọn họ.  

 

“Bên kia là Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn”.  

 

Lại có người chỉ về một hướng khác, không nén nổi ngạc nhiên la lên  

 

Đồng thời, cách đó không xa còn có mấy đội nhân mã khác, hiển nhiên là không thuộc cùng một phe.  

 

Giờ phút này, đám người của Vạn Thiên Các đều hoàn toàn bị kinh sợ.  

 

Trên đường của những người khác toàn gặp gian nan hiểm trở.  

 

Còn bọn họ lại giống như đi cửa sau, thoải mái dọc theo thông đạo đi thẳng.  

 

Sao lại thế này?  

 

Nhất thời, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết đều nhìn về phía Tần Ninh, tựa hồ đang đợi một lời giải đáp.  

 

“Có gì đáng kinh ngạc như vậy sao?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Không thì các ngươi cho rằng ba ngày nay ta đang làm cái gì?”  

 

“Nếu không chuẩn bị thỏa đáng thì chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ, chết ở bên ngoài phải quá nửa!”  

 

 

 

Vạn Khuynh Tuyết không ngăn được sự tò mò trong lòng, cô ta nói: “Tần công tử, ngươi sao…có thể làm được như thế này?”  

 

“Loại cảm giác này, giống như là…Tất cả mọi người xuất hiện trên cùng một nơi, từ các phương hướng dũng mãnh tiến vào”.  

 

“Giống như chúng ta…trực tiếp bay qua…”  

 

Vạn Khuynh Tuyết vừa nói ra những lời này, không ít người gật đầu đồng ý.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement