Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


             Nguyên soái Thương Hư đó nhanh như chớp chạy tới. Ông ta đã đổi bộ quần áo khác, dáng vẻ như 20, 30 tuổi, tuấn tú và phi thường, không có điểm nào giống lão già mấy vạn năm tuổi.  

             “Công tử, công tử…”  

             Thương Hư đuổi tới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.  

             “La lối như thế trông giống bộ dạng gì?”, Tần Ninh cau mày.  

             “Vâng vâng vâng…”  

             Thương Hư hơi cúi đầu, nhìn Tần Ninh, không dám ồn ào.  

             “Lão tổ, đợi bọn con với!”  

             Phía sau, có tiếng gọi xôn xao, đám người đế quốc Thương Nghiễm cũng đuổi theo.  

             Bỗng chốc, một đống người loạt soạt, chen chúc tới.  

             “Phiền!”  

             Tần Ninh cau mày nói.  

             “Cút!”, nghe thấy lời này của Tần Ninh, Thương Hư lập tức nhìn ra phía sau, trách mắng: “Tất cả các ngươi cút về cho ta, không gọi các ngươi thì đừng để ta thấy bóng của các ngươi, ảnh hưởng tâm trạng của công tử”.  

             Gì vậy?  

             Nghe thấy vậy, Thương Nhất Tiếu và đám người chợt sững sờ.  

             “Còn ngây ra đó làm gì? Cút mau, cút hết cho ta”, Thương Hư lại một lần nữa quát nói: “Một là không để lọt tiếng, hai không thể lộ bóng, ba là gọi lúc nào đến lúc đấy, nhớ kỹ là được, nhanh chóng cút sang một bên!”  

             Thương Nhất Tiếu lúc này hoàn toàn chết lặng.  

             Cút?  

             Lão tổ đang nói thật sao?  

             Đây vẫn là lão tổ của bọn chúng, 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy năm đó sao?  

             Bây giờ nhìn thế nào cũng giống như Thiên Động Tiên, trở thành nô bộc của Tần Ninh rồi?  

             Tần Ninh cũng không nói nhiều, sải bước đi thẳng.  

             Thương Hư đi lên, nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thiên Động Tiên, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười.  

             “Chào ba vị, tại hạ Thương Hư, sau này cứ gọi ta là lão Thương, lão Hư đều được”, Thương Hư hiền hòa nói. Ánh mắt nhìn tới Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ông ta cười nói: “Hai vị cô nương này thật có mắt nhìn, làm tì nữ của công tử. Tuy rằng tư cách của hai vị hơi kém một chút, nhưng nhan sắc thì có thể chấp nhận được. Nhưng có thể được công tử công nhận thì là phúc đức tích lũy 3 đời mới được!”  

             Nghe vậy, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên hừ lạnh rồi đi thẳng.  

             Hai cô có ai mà không mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại là hoàng thể, hỗn độn thể, thiên phú đệ nhất.  

             Người bên cạnh đều nói hai cô làm tì nữa cho Tần Ninh thì Tần Ninh được lợi rồi. Tuy rằng các cô cũng biết, Tần Ninh quả thật rất tài giỏi.  

             Nhưng bị người ta nói thẳng mặt như thế thì cũng không thoải mái.  

             Cái lão già này, nói chuyện không khách sáo gì cả.  

             Thương Hư thì lại sững sờ, nhìn ông què hỏi: “Ta nói sai rồi sao?”  

             Tuy nói Diệp Viên Viên là hoàng thể, Vân Sương Nhi là hỗn độn thể, nhưng làm tì nữ của Tần Ninh thì quả thật hơi kém một chút.  

             Thiên Động Tiên cười mà không nói.  

             Nhìn 1 trong 9 soái này, không được tâm lý cho lắm.  

             Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh đưa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi tu luyện trong núi Đông Thiên, thuận tiện hướng dẫn hai cô tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết và Hỗn Độn Ngọc Thân quyết.  

             Ông què và Thương Hư thì lại lặng lẽ đi theo.  

             Đám người đế quốc Thương Nghiễm, do Thương Nhất Tiếu dẫn đầu thì đi loanh quanh 4 phía, cẩn thận dè dặt.  

             Một khi đám Tần Ninh dừng lại nghỉ ngơi thì rất nhiều cao thủ Linh Phách của đế quốc Thương Nghiễm đứng ra dựng lều nghỉ tạm, đốt lửa nấu cơm, đi sát phía sau.  

             Mấy chục vị cao thủ cảnh giới Linh Phách, cảnh giới Linh Luân đáng thương, bây giờ lại như một đám nô bộc nhẫn nhục chịu khó.  

             Nhưng không ai dám phàn nàn một câu.  

             Mấy ngày nay, đến lão tổ còn giống như thằng cháu ra vẻ nịnh bợ trước mặt Tần Ninh, thì bọn chúng nào dám nói nhiều.  

             Trong thời gian mấy ngày, chúng đã hiểu rõ, đừng hỏi nhiều, cứ coi Tần Ninh như đại gia, không đúng, như lão phật gia mà cung phụng là được rồi.  

             Mà mấy ngày này, với sự dạy dỗ tận tâm của Tần Ninh thì Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đã ngày càng nằm lòng khi tu luyện pháp quyết trong tay.  

             Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết của Diệp Viên Viên đến giờ đã có thể dễ dàng thi triển cảnh giới Tứ chuyển, một khi Tứ chuyển bắt đầu thì Cửu Chuyển Linh Lung thể của bản thân nàng lại càng phát huy sức mạnh cuồng bạo.  

             Còn Vân Sương Nhi thì đã tu luyện tới tầng 3 của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết. Vốn dĩ, bản thân là cảnh giới Linh Luân tầng 3, cộng thêm sức bùng nổ mạnh mẽ của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết khiến thực lực được gia tăng nhanh chóng.  

             Tần Ninh vô cùng hài lòng với sự nâng cấp của hai cô.  

             Một này này, trong doanh trại, Tần Ninh khoanh chân ngồi trên mặt đất, bên cạnh đang có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang cẩn thận chăm sóc.  

             Hai cô đã đi theo Tần Ninh một thời gian, bây giờ đã quen với việc chăm sóc Tần Ninh mỗi ngày.  

             Kiêu nữ gia tộc cao quý, công chúa đế quốc ngày trước bây giờ lại thành thật giống như một tì nữ.  

             Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt, trong cơ thể lưu chuyển một luồng không khí.  

             “Âm Dương Ly Hợp Kim thể, đến giờ đã đạt tới tầng 3. Muốn đạt tới cảnh giới viên mãn còn thiếu một chút sức nóng”, Tần Ninh thở dài một hơi, đứng dậy.  

             “Công tử, Sương Nhi không hiểu, công tử có thiên phú đáng kinh ngạc, nếu thật sự muốn nâng cấp cảnh giới thì chắc chắn còn nhanh hơn Sương Nhi, nhưng đến giờ Sương Nhi đã tới cảnh giới Linh Luân tầng 4 rồi mà công tử vẫn không nóng vội nâng cấp cảnh giới”.  

             Tần Ninh duỗi thắt lưng, cười nói: “Điều này thì có gì mà không hiểu chứ?”  

             “Cơ thể của cô là hỗn độn thể, thể chất mạnh mẽ, Cửu Chuyển Linh Lung thể của Viên Viên cũng mạnh mẽ không kém”.  

             “Còn ta chỉ là phàm thể phàm thai, tôi luyện thân thể mới là nhiệm vụ cấp thiết lúc này. Hai người các cô, có sự hướng dẫn của ta mà tốc độ tu hành còn không bằng ta thì mới là điều khó tin”.  

             Tần Ninh chậm rãi nói: “Con đường võ giả tu hành như thoát ly biển khổ. Nếu thân thể không đủ mạnh mẽ thì chỉ sợ tới giữa biển sẽ bị nhấn chìm”.  

             “Được rồi, chuẩn bị xuất phát, tập hợp với Minh Ung và Thiên Ám!”  

             “Vâng!”  

             Mấy người từ từ rời đi, đám người Thương Nghiễm thì vội vàng thu dọn lều trại, lặng lẽ đi theo sau.  

             Thời gian 10 ngày trôi qua thật nhanh. Tới một ngày, mấy người Tần Ninh đã tới chân núi.  

             Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi thẳng đứng xuyên mây, sừng sững cao chót vót.  

             Nhưng, toàn bộ đỉnh núi ở giữa sườn núi như bị người chém mất đỉnh núi, trông vô cùng trơ trọi.  

             Nhưng cho dù như thế thì sườn núi cũng cao đủ ngàn mét, liếc mắt nhìn không thấy đỉnh bằng của sườn núi.  

             “Đài Đăng Thiên”.  

             Thương Hư nhìn sườn núi bằng bẳng, hoài niệm nói: “Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây!”  

             Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh khẽ thay đổi.  

             Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây.  

             Dường như không muốn rơi vào hồi ức, Tần Ninh khẽ lắc đầu.  

             “Lên núi thôi!”  

             Từng bóng người leo lên đỉnh núi.  

             Sau đó thì đoàn người cũng tới giữa sườn núi.  

             Chỉ thấy lúc này, trên đỉnh bằng ở giữa sườn núi có một đám người chen chúc, khiến đỉnh núi lớn như thế mà chen đầy người.  

             Có mấy người Tần

 

             

Advertisement
';
Advertisement