Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)



 

Tần Ninh thản nhiên nói: "Không biết sống chết nên ta thuận tay xử lý".  

 

Vạn Khuynh Tuyết không mở miệng.  

 

Ngũ đại tông môn mặc dù rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức để bọn họ phải sợ hãi.  

 

Huống hồ lần này Phục Nguyên Hằng cũng là tự chui đầu vào giọ.  

 

Đụng vào ai không đụng, hết lần này tới lần khác đụng vào Tần Ninh.  

 

Tần Ninh là người không thể trêu chọc!  

 

"Ngũ đại tông môn cùng Thanh Dương Linh Tử và Khai Sơn Cự Tử đều đến".  

 

"Hơn nữa, nếu hai người này xuất hiện thì có lẽ Vô Lượng kiếm phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông và Thanh Dương môn cũng sẽ có thành viên cấp cao xuất hiện, thậm chí có thể sẽ có Thiên Nhân xuất động!"  

 

Tứ bá Thiên Nam.  

 

Có Thiên Nhân tọa trấn.  

 

Quy Nhất cửu mạch, một Thiên Mạch là thực lực nhất trọng.  

 

Cho dù là cửu mạch mà đi so sánh với Thiên Nhân thì cũng là kém quá nhiều.  

 

"Không sao cả!"  

 

Tần Ninh khua tay nói: "Chúng ta tìm của chúng ta, bọn họ tìm của bọn họ, không liên quan tới nhau".  

 

"Nếu như muốn cướp đồ vật của ta... vậy phải giết".  

 

Đồ vật của ta?  

 

Vạn Tử Hàng sắc mặt cổ quái.  

 

Trở thành đồ vật của ngươi từ bao giờ vậy?  

 

Tần Ninh thật đúng là bá đạo.  

 

Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc thảo luận những chuyện này.  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía chỗ sâu nói: "Nơi này thật sự là rất thú vị, mấy vạn năm tích lũy nên có rất nhiều đồ tốt".  

 

Nói rồi, Tần Ninh cất bước đi về chỗ sâu.  

 

Mà cùng lúc đó, Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện và Thái Ất thiên tông cũng tản ra đi vào thế ngoại đào nguyên tĩnh mịch này.  

 

Cùng lúc đó, Thanh Dương Linh Tử và Khai Sơn Cự Tử cũng tự dẫn người của mình đi vào Thiên Âm cung.  

 

Nơi đây là di tích của Âm Vương.  

 

Di tích của một vị Vương Giả như vậy, nói không chừng bọn họ còn có thể ở chỗ này đột phá ràng buộc của cảnh giới Quy Nhất mà đến Thiên Nhân.  

 

Tất cả đều có khả năng.  

 

Giờ khắc này, từng người cùng xuyên qua dãy núi.  

 

Tần Ninh dẫn một đội người đi vào một vùng núi.  

 

Đi vào chỗ sâu, không còn là non xanh nước biếc như trước nữa.  

 

Dãy núi trước mặt có cổ thụ che trời, xanh um tươi tốt.  

 

Mỗi một ngọn núi đều khiến cho người ta một cảm giác như là một cái lạch trời.  

 

Thậm chí giờ khắc này, bốn phía mang theo một khí tức âm trầm.  

 

"Thay đổi rồi..."  

 

Trong đám người, có người không nhịn được mà nói thầm: "Vừa rồi giống như là thiên đường, còn bây giờ lại giống như địa ngục".  

 

Nhóm người Vạn Tử Hàng giờ phút này cũng không lên tiếng.  

 

Thay đổi!  

 

Đó mới là bình thường.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement