Thôi Huyền cười cười nói: "Lão tiền bối à, hay là ông giao quả Thiên Nguyên cho chúng ta trước thế nào?"
Nghe vậy, cổ thụ Thiên Nguyên chửi thầm.
"Ba vị thiếu hiệp, không phải lão phu không muốn đưa, chỉ là có lòng nhưng lại không làm được".
"Tên ác ôn này nhốt bản thể của lão phu lại, chặt đứt liên hệ của lão với cây cối!"
"Nhưng mà, lão phu chỉ có thể cố gắng hết sức, tặng ba quả Thiên Nguyên cho ba vị thiếu hiệp!"
Nghe thế, cả ba người đều vô cùng hớn hở.
"Ngu dốt!"
Tiếng mắng đạm mạc vang đến.
Nét mặt của cả ba run rẩy, nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh đang điều khiển đại trận, trấn áp cổ thụ Thiên Nguyên.
"Tần Ninh, ngày chết của ngươi sắp đến rồi!"
"Vậy hả? Vậy xem thử ai chết trước không?"
Tần Ninh chế nhạo nói: "Lão già này sống hơn mười vạn năm, mà các ngươi mới sống mấy năm? Lão ta chơi chút là đủ cho các ngươi đi đời rồi!"
Cổ thụ Thiên Nguyên nhanh nhẹn hái ba quả Thiên Nguyên xuống, rồi ném xuống bên cạnh trận pháp.
"Ba vị, đây là thành ý của lão phu!"
Nhìn thấy quả Thiên Nguyên, ba người Thôi Huyền, Huyết Nguyệt Anh và Tống Nguyên sao còn nhịn được.
Xoẹt xoẹt...
Ngay sau đó, cả ba lao vào trong đại trận.
Thế nhưng, bây giờ, đại trận bị mười một cột sáng che chắn, không cho ai tiến vào.
Ba người không thể nào đụng vào được.
"Lão tiền bối, nhưng chúng ta không thể lấy được quả Thiên Nguyên".
"Ba vị chỉ cần đặt bàn tay lên trên đại trận là được, ta có thể dựa vào cơ thể của ba vị để liên kết với thế giới bên ngoài để phá vỡ trận pháp này!"
"Đến lúc đó, ba vị chỉ việc lấy trái cây, còn ta sẽ đi giết tên kia, sau đó sẽ dâng hết số trái còn lại".
Giờ đât, cổ thụ Thiên Nguyên trông rất chân thành.
Ba người Thôi Huyền dẫn theo hơn trăm người, tất cả đều rất lão luyện.
Tần Ninh cũng vậy, cổ thụ Thiên Nguyên cũng thế, sao chúng có thể trốn thoát được chứ?
Cuối cùng, kẻ thắng lớn nhất chính là ba người họ.
"Thật ngu xuẩn".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!