Tần Ninh khẽ cười nói: "Đang suy nghĩ vì sao mà nàng vẫn ổn".
"Chàng đoán xem!"
Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Ta cũng không có nhiều bí mật như chàng, lẽ đã ngày xưa ta cũng từng là một Vương Giả âm thuật đấy?"
"Khó mà làm được!"
Tần Ninh lắc đầu nói: "Vương Giả cũng không xứng xách dép cho nàng của ngày xưa ấy chứ!"
Tần Ninh nói xong, liền đi về phía trước.
Hai người giống như đôi vợ chồng du sơn ngoạn thủy, nắm tay bước đi.
Ở phía dưới, nhóm người Vạn Tử, Hàng Vạn Khuynh Tuyết đều thở hồng hộc.
Quá mệt mỏi!
Thật mệt mỏi!
Cứ bước ra một bước là cảm giác như cõng một ngọn núi.
Nào chỉ là cõng một ngọn núi, còn giống như là dưới chân mang một ngọn núi vậy.
Cũng chỉ có Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt là khiến người ta cảm thấy khó tin.
Mà giờ khắc này, Vạn Tử Hàng nhìn Vạn Khuynh Tuyết.
"Khuynh Tuyết, nhân vật bậc này tương lai tất thành Vương Giả, sao muội không nắm lấy cơ hội?", Vạn Tử Hàng mỉm cười nói.
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng.
Vạn Khuynh Tuyết lại lắc đầu.
Tần Ninh đúng là rất yêu nghiệt.
Thế nhưng bảo cô ta nắm lấy cơ hội?
Không nói đến việc cô ta có muốn hay không, cho dù là muốn thì ánh mắt của Tần Ninh cũng không bình thường.
Làm gì phải suy nghĩ không đâu rồi tự chuốc lấy nhục?
Giờ phút này, mọi người đều bắt đầu đi theo hướng mà Tần Ninh nói.
Những sức mạnh đang ngăn cản kia lúc này đúng là có chút yếu bớt.
Trong lúc mơ hồ, linh khí trong cơ thể tựa như đang hòa mình với nốt nhạc của bốn phía, thân thể lúc này cũng đạt được thăng hoa.
Cùng lúc đó, Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt hai người đã biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khoảng thời gian, hai người đã kéo dài khoảng cách với mọi người.
Núi cao ngàn trượng.
Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt vượt qua dãy núi, tốc độ cực nhanh.
Đi vào đỉnh núi, linh khí bốn phía dày đặc không tưởng nổi.
Một luồng linh khí thiên địa xung kích đến cơ thể hai người.
Giờ khắc này giống như đang tắm rửa, khiến người ta thoải mái.
Cốc Tân Nguyệt say mê, nhịn không được mà mở rộng hai tay.
Tần Ninh cũng khẽ nhúc nhích ánh mắt.
Hai người đứng im không nói.
Không bao lâu, Tần Ninh tỉnh dậy, ba đường Thiên Mạch đã mở ra lúc này ngưng thực thêm mấy, phần trở nên càng thêm rộng lớn.
Giờ khắc này, Tần Ninh không quấy rầy Cốc Tân Nguyệt mà đi về phía trung tâm đỉnh núi.
Nơi đó là một khu rừng.
Lá phong đỏ rực, cực kỳ kinh diễm.
Tần Ninh đi vào rừng phong.
Trong khoảnh khắc, cảnh sắc xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Từng luồng âm nhạc như cuồng phong bạo vũ lúc này vang lên.
Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng đàn, tiếng sáo...
Trong chớp nhoáng này, phảng phất tất cả như hóa thành thiên quân vạn mã giết vào trong đầu Tần Ninh, tựa hồ muốn phá hủy ý niệm của Tần Ninh.
Ý niệm bị diệt.
Võ giả sẽ chết.
Khi võ giả chưa ngưng tụ linh thức hay hồn phách thì ý niệm chính là chủ tể của tư tưởng.