Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

"Công tử mấy năm qua cũng càng thêm thành thục, càng đẹp trai hơn..."  

 

Tần Ninh nghe vậy thì im lặng nói: "Cô cho rằng nói vài lời hay thì ta liền không tức giận sao? Cô ngay cả ta vì sao tức giận mà cũng không biết..."  

 

"Nhìn thấy công tử, Viên Viên rất vui vẻ, vậy là đủ".  

 

"Ngốc!"  

 

Tần Ninh vuốt đầu Diệp Viên Viên, giờ phút này nhìn Diệp Viên Viên, tâm thần khẽ nhúc nhích.  

 

Mấy năm qua, thứ cô nhóc này trưởng thành không chỉ là thực lực mà!  

 

Cho dù dáng người yểu điệu giờ phút này đang bị che dưới lớp quần áo tàn tạ thì cũng hết sức hoàn mỹ.  

 

Đứng trước mặt Tần Ninh thì càng như là một đóa Băng Liên mang theo vài phần băng giá, mấy phần mảnh mai, còn có mấy phần… đáng thương.  

 

"Cũng trách ta chỉ dạy các cô đề cao thực lực chứ không có nói cho các cô biết cách đề phòng lòng người!"  

 

"Đề phòng lòng người?"  

 

Diệp Viên Viên ngây thơ nói: "Công tử, chuyện hôm nay là Thiên Bảo lâu thắng được, thua cũng không thể trách Viên Viên không có mắt nhìn được".  

 

"Ngốc!"  

 

Tần Ninh quát lớn: "Ta nói chính là chuyện hôm nay sao? Thiên Bảo lâu cũng dám động vào người của ta, tên Thiên Minh Vũ kia chạy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, ta chờ bọn họ tới tìm ta!"  

 

"Vương Giả tọa trấn thì ghê gớm rồi? Chọc giận ta, ta khiến cho Vương Giả mất mạng, để đại lục Vạn Thiên cùng đẫm máu!"  

 

Nghe đến lời này, trong lòng Diệp Viên Viên lại là ngọt ngào.  

 

Tần Ninh càng giận dữ thì càng chứng tỏ Tần Ninh quan tâm nàng.  

 

"Vậy công tử nói đến cái gì?"  

 

"Ta nói chính là Ngô tiên sinh kia kìa!"  

 

Tần Ninh hơi có vẻ lạnh lùng nói: "Dấu răng thật lớn, dùng cô làm cổ để nuôi cổ trùng cho chính mình!"  

 

Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên tái mặt.  

 

"Cô ngốc, tuy cô là Đế Thể, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đến Quy Nhất cửu mạch, còn nhanh hơn cả Nguyệt Nhi thì rõ là không bình thường".  

 

Diệp Viên Viên lại phản bác: "Nguyệt tỷ tỷ chín vạn năm cũng chỉ ở huyền cảnh Tạo Hóa, ta là Đế Thể cơ mà..."  

 

"Cô thì biết cái gì?", Tần Ninh nhéo gương mặt của Diệp Viên Viên cười nói: "Nàng làbị phong cấm, còn cô thì sao?"  

 

"Hơn nữa bởi vì ta mở ra phong cấm, hiện tại thiên phú của nàng có lấy một ngày ngàn dặm để hình dung cũng không đủ, càng đi về phía sau cảnh giới của nàng tăng lên càng nhanh, cô cũng không đuổi kịp".  

 

Diệp Viên Viên không nói chuyện, trong lòng lại là không phục.  

 

"Bằng vào suy đoán của ta với cô, hiện tại cô đến cảnh giới Quy Nhất là không có vấn đề, thế nhưng đến cửu mạch thì tuyệt đối có vấn đề".  

 

Diệp Viên Viên vẫn không phục.  

 

Tần Ninh lần nữa nhéo gương mặt của Diệp Viên Viên, cười nói: "Cô không phục đúng không, vậy ta cho cô thử nhìn một chút!"  

 

Nói xong, Tần Ninh kéo tay Diệp Viên Viên, hai người cùng nhau hướng phía sau mà đi.  

 

Đi qua phòng, vào phía sau.  

 

Một tòa cung điện giờ phút này sừng sững ở trước mắt.  

 

"Đây là nòng cốt của Tiên cung, sau này sẽ là tẩm cung của ta".  

 

Tần Ninh hơi có chút khoe khoang, cười nói: "Cùng ta tiến đến!"  

 

Toàn bộ Tiên cung, nói đúng ra là Nguyên Hoàng cung.  

 

Phía trước là đại điện.  

 

Qua đại điện thì là hai hàng phòng ốc được xây dựng phóng khoáng hào hoa.  

 

Xuyên qua hai hàng phòng ốc chính là tòa tẩm điện này.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement