Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Ngụy Việt thở dài nói: “Trấn Thiên Vương coi hắn là nỗi sỉ nhục, bên trong Thiên Ngoại Tiên có một vài thiên kiêu cũng ngang ngược bắt nạt”.  

 

“Tiên Hàm nóng giận rời khỏi Thiên Ngoại Tiên, ra ngoài phiêu bạt”.  

 

“Rồi sau đó gặp công tử, công tử trợ giúp Tiên Hàm mở mạch tu hành, mà Tiên Hàm từng bước đạt đến cảnh giới Thiên Nhân”.  

 

“Lúc này đã trải qua rất nhiều dày vò không thuộc về mình”.  

 

“Cũng bởi vì điểm này, Tiên Hàm… rất kính trọng đối với công tử”.  

 

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.  

 

Tiên Hàm này thoạt nhìn tùy tiện cẩu thả, nhưng lại có cảnh ngộ như vậy.  

 

Có thể trở thành Thiên Nhân thất bộ, trong thời gian này bỏ ra bao nhiêu, e rằng chỉ có bản thân hắn ta mới biết.  

 

 

 

Ngụy Việt lại nói: “Sau đó cũng là công tử ra mặt, khiến Tiên Hàm trở về Thiên Ngoại Tiên, xếp vào một trong tứ kiệt”.  

 

“Trên thực tế năm đó, Dương Thanh Vân cũng chính là Vân Vương hiện giờ, khi đó là đồ đệ của công tử!”  

 

“Công tử cân nhắc cho Vân Vương, ý muốn lấy vợ cho hắn”.  

 

“Tiên Hàm xung phong nhận việc, nói là muốn Tiên gia và Tần gia kết thành thông gia”.  

 

Dương Thanh Vân tuy không phải họ Tần, nhưng lại là nhất mạch của Tần Ninh, nói như vậy cũng không xấu.  

 

“Công tử vốn không để ý, kết quả Tiên Hàm bắt em gái hắn đến Thanh Ninh các, hạ dược Dương Thanh Vân và Tiên Nhân, khiến cho hai người gạo sống nấu thành cơm chín”.  

 

“Công tử sau đó cũng lo lắng, Trấn Thiên Vương một khi phẫn nộ thì thật sự sẽ tát chết Tiên Hàm, cho nên đã thừa nhận chuyện này”.  

 

“Trấn Thiên Vương giận dữ dẫn theo Vũ Vương đi tìm công tử tính sổ, đánh nhau cũng không thể chấm dứt”.  

 

“Dĩ nhiên, chuyện này người biết rất ít, lão hủ năm đó phục vụ bên cạnh công tử, cũng biết chút tin tức…”  

 

“Thật ra thì sau đó Phong Vương cũng hòa giải, nếu không thì khi đó công tử tính tình nóng nảy, Trấn Thiên Vương lại không để cho mặt mũi, đoán chừng bây giờ… không còn Thiên Ngoại Tiên…”  

 

Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên mặt đầy chấn động.  

 

Ngụy Việt lại thoải mái nói ra.  

 

Có thể nhìn ra được Tần Ninh rất để ý hai cô gái này, ông ta cũng không có gì giấu giếm.  

 

“Công tử rất dịu dàng…”, Diệp Viên Viên buồn bực nói.  

 

Ngụy Việt cười nói: “Lão hủ cũng không biết chín vạn năm nay công tử đi đâu, tại sao thay hình đổi dạng trở về...”   

 

“Nhưng công tử năm đó… tên U Vương, lấn át Tứ đại Thiên Vương…”, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Năm đó ta cũng chỉ đi theo chàng một thời gian, sau này… ta cũng chỉ nghe từ miệng người ngoài mới biết được, chưa từng biết khi đó rốt cuộc chàng đã trải qua những gì…”   

 

Ngụy Việt cười một tiếng, cũng không nói nhiều.  

 

U Vương chính là U Vương! Cho dù là bây giờ lại gặp lại Tần Ninh, ông ta vẫn sẽ bị Tần Ninh nhìn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.  

 

Tiên Hàm đi phía trước lúc này ý tứ sâu xa xoay người nhìn Ngụy Việt một cái.  

 

Ngụy Việt ho khan, không nói thêm nữa.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement