Lần này, ngay cả Lý Hạc cũng nhíu mày lại.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Sao đều đến Linh Thức cốc vậy! Hơn nữa còn tụ tập hết ở đây! Nếu ầm ĩ chuyện gì với Tần Ninh... vậy xem như không ổn! Đám người kia thậm chí còn hung hăng càn quấy hơn hai người Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên.
Chỉ riêng khí thế không hề che giấu kia cũng đã cho người ta cảm giác áp bách cực kì mạnh mẽ.
Lúc này, dù chính Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên nhìn vào cũng cảm thấy khí thế bị chèn ép.
"Linh Thức đàm bên trong Linh Thức cốc là một đặc sắc lớn của Thiên Ngoại Tiên, xem ra người bị hấp dẫn đến không chỉ có chúng ta...", một bóng dáng mặc võ phục màu đen có dáng người cường tráng, đường cong xinh đẹp, mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ trương dương.
Giờ phút này, gã cười nói: "Chư vị cũng đến đây vì Linh Thức đàm?"
Huyền Phương Nghiệp! Thiên kiêu đến từ Huyền Thiên cung! Huyền Thiên cung là một trong lục đại bá chủ.
Mà Huyền Phương Nghiệp chính là con cháu dòng chính của Huyền gia Huyền Thiên cung.
Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên đồng thời thu hồi vẻ kiêu ngạo, cung kính chắp tay.
Thiên kiêu! Cũng phân chia đẳng cấp.
Tất cả mọi người là thiên kiêu, không sai, nhưng cũng phải xem ai yêu nghiệt hơn.
Vả lại, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia chẳng thể so được với Huyền Thiên cung.
Huyền Thiên cung có hai vị Vương giả Huyền Thiên Vương và Huyền Tử Uyên tọa trấn.
Một vị Thiên Vương tương đương với lực lượng mạnh mẽ! Bấy giờ, trong lòng ba người Bắc Đẩu Thanh Phong, Tổ Hân Nhi và Truy Thính Họa trái lại dễ chịu hơn không ít.
Vừa rồi hai người Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên mũi không phải mũi, mắt chẳng phải mắt, nói chuyện khách sáo nhưng lại lười không thèm nhìn ba người bọn họ dù một lần.
Hiện giờ, tiểu công tử của Huyền Thiên cung đến còn không phải cung cung kính kính.
Trái lại, Huyền Phương Nghiệp kia hoàn toàn không coi hai người ra gì, chỉ hơi gật đầu.
"Tuyết Kiêu Dung, ngươi chuẩn bị tiến vào tầng thứ mấy?"
Huyền Phương Nghiệp nhìn sang một nữ tử bên người.
Ba chữ Tuyết Kiêu Dung vừa ra.
Hai người Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên cùng biến sắc.
Tuyết Kiêu Dung! Chưa từng gặp nhưng từng nghe qua tên tuổi.
Đại tiểu thư Thính Tuyết sơn trang! Nhân vật đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của Thính Tuyết sơn trang.
Nghe nói có thể chất Đế thể! Thiên phú kinh người, băng tuyết thông minh.
Lúc này, hai người cùng nhìn về phía nữ tử kia.
Nửa người trên là áo màu xanh lam, nửa người dưới mặc váy ngắn, làm lộ ra đôi chân thon dài, duyên dáng yêu kiều.
Như là tiên tử thanh khiết, khiến người ta động lòng.
Nhưng cũng chỉ dám động lòng, không ai dám nhìn nhiều.
Nghe nói tính tình nàng ta lạnh như băng, cực ít khi thích trò chuyện với người khác.
Lại càng chán ghét nam tử.
Nghe Huyền Phương Nghiệp nói, Tuyết Kiêu Dung thản nhiên trả lời: "Khu vực thứ năm!"
Hiển nhiên, hai người biết không ít về Linh Thức đàm.
"Hư Vô Sinh, còn ngươi?"
Huyền Phương Nghiệp lại nhìn sang một thanh niên khác.
Trên thực tế, thanh niên kia đứng trong đám người cũng không dễ thấy.
Thế nhưng, lúc này, nghe Huyền Phương Nghiệp mở miệng, mọi người mới biết.
Hư Vô Sinh! Hậu duệ của Hư Vương Ngự Hư tông! Một thiên tài rất mạnh.
Nghe nói Vô Sinh đao của Hư Vô Sinh vừa ra, tất thấy máu! Giờ phút này, bầu không khí giữa sân càng thêm đè nén.
Hai người Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên càng ngày càng khó có thể tin.
Địa vị của mấy vị này còn cao hơn bọn họ một tầng, sao họ cũng đến! Hư Vô Sinh không nói gì, Huyền Phương Nghiệp cũng không để ý, mỉm cười nhìn về phía một người khác.
Người kia mặc một thân đạo bào, có dáng vẻ tiểu đạo sĩ, vô hại như một đứa trẻ, phối hợp với khuôn mặt sạch sẽ, ngược lại cho người ta không ít thiện cảm.
"Ngôn Đạo Tử, ngươi thì sao?"
Huyền Phương Nghiệp nói lần nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!