Nhưng Vương Giả mới có thể chân chính thi triển.
Võ giả là lấy linh thức dung hợp với vương khí, nối liền một thể, phát ra uy năng cực lớn.
Không có biển linh thức, linh thức sản sinh không thể liên tục không ngừng, linh thức cảnh giới Thiên Nhân rất nhanh sẽ bị tiêu hao sạch.
Tần Ninh không phát huy được uy lực của kiếm này.
“Ngu xuẩn!”
Nhưng Tần Ninh lại cười nhạo một tiếng.
“Vừa rồi Giang Vân Long chết như thế nào, ngươi quên rồi sao?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Lôi Lệ khẽ thay đổi.
Giang Vân Long cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, linh thức đủ mạnh?
Nhưng lại bị linh thức mạnh hơn của Tần Ninh chém.
Tên này linh thức không phải cảnh giới nhị bộ yếu như vậy.
“Linh thức của ta khác Vương Giả, nhưng lại mạnh hơn Vương Giả!!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, một kiếm phất ra.
Trong phút chốc.
Trong vương kiếm độ sinh, một tiếng phượng kêu lúc này vang lên.
Phong hồn hóa thành linh thức, trong nháy mắt tràn ngập bên trong vương kiếm độ sinh.
“Ta dùng vương kiếm, không lo không có linh thức!”
Lời vừa dứt, một kiếm chém ra.
Ầm… Trong nháy mắt, ánh sáng trường kiếm quét ra.
Khí tức bá đạo phóng lên cao.
Tiếng vỡ vụn rắc rắc lúc này truyền ra.
Trận pháp phòng vệ bốn phía lúc này ầm ầm sụp đổ.
Bên trong sơn cốc nhất thời đá bay loạn xạ.
Một kiếm! Kinh khủng! Đây chính là vương khí!
Lúc này bốn phương xem cuộc chiến võ giả cũng sẽ không còn nhàn nhã xem tỷ thí.
Họ rối rít dẫn đệ tử lui đến đỉnh sơn cốc.
Lúc này sắc mặt Lôi Lệ khó coi.
Vương khí trong tay Tần Ninh uy lực quá kinh khủng?
Đây thật sự là của cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ có thể mạnh mẽ thúc giục vậy sao?
Lúc này trong lòng Lôi Lệ có chút hối hận.
Nhưng lên ngựa thì dễ xuống ngựa thì khó.
Lúc này ông ta không còn đường lui.
“Liễu Thanh Phong, Diệp Tây Khê, các ngươi còn ngây ra làm gì?”
Lúc này Lôi Lệ mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê ánh mắt biến ảo, thân ảnh lần lượt hạ xuống.
Lần này không nhúng tay không được.
Lúc này ba người vây quanh Tần Ninh.
Tiên Hàm nhìn thấy cảnh này, hắn ta khẽ cau mày.
Nhưng Dương Thanh Vân lại nói: “Sư tôn nổi giận, không sao”.
“Được!”
Hai vị Vương Giả lúc này không có ý nhúng tay vào.
Liễu Thanh Phong một tay Phong Độn pháp, giống như sấm bên tai ở đại lục Vạn Thiên.
Diệp Tây Khê chính là mạch chủ tứ mạch thương hội Diệp gia, tu hành Tây Hoàng đao quyết, tuy là phụ nữ, nhưng lại không kém đấng mày râu.
Mà Lôi Lệ chính là lục tinh chủ của đạo quán Thái Cực, thuật Lôi Khải là phòng ngự bá đạo.
Ba người liên thủ, thực lực có thể tưởng tượng ra.
Lúc này đám người xung quanh không có ý định tham dự.
Ngay cả người của Thiên Ngoại Tiên cũng không lên tiếng, bọn họ có gì mà nói.
Hơn nữa trận chiến này cũng phải phải bọn họ có thể tham dự và tiến vào.
Ngôn Đạo Tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt biến hóa mấy phen.
“Ngũ tinh chủ!”
“Thất tinh chủ!”
“Lục tinh chủ ông ta…”