Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


Ba người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều gật đầu.  

 

Ba người họ đều là cảnh giới Quy Nhất.  

 

Đối với tình huống hiện tại bên trong cấm địa, Thiên Nhân chiếm đa số, cảnh giới Quy Nhất có chút không đủ dùng.  

 

“Mấy người các ngươi, cũng không phải là mấy võ giả tầm thường có thể so sánh được, cảnh giới tăng lên, người bình thường càng không thể so được với các ngươi”.  

 

“Ở đây, nếu có chỗ nào kỳ diệu, thì đó có lẽ chính là cơ hội của các ngươi”.  

 

“Vâng!”  

 

Lúc này, mấy bóng người đã lập tức rời khỏi sơn cốc.  

 

Hiện tại, trong sáu người một thú.  

 

Thật ra, Cửu Anh đeo trên lưng trọng trách nặng nề nhất.  

 

Thiên Nhân ngũ bộ! Hơn nữa, điểm yếu ở cổ của nó đã được Tần Ninh trang bị Vương Khải, thế nên, Cửu Anh thậm chí có thể khiêu chiến với Thiên Nhân thất bộ.  

 

Chẳng qua lần này, thế lực các nơi đều phái Bán Vương tới.  

 

Vẫn nên cẩn thận thì hơn.  

 

Sáu người tiếp tục thăm dò.  

 

Bốn phía, từng đạo lực lượng hội tụ.  

 

Đất trời dường như xuất hiện một cỗ khí tức cường thịnh.  

 

Cỗ khí tức này vô cùng kỳ lạ, không phải là đến từ võ giả, mà giống như là đến từ đất trời.  

 

Lông mày Tần Ninh giãn ra, hắn nhìn về phía bên trái.  

 

Mấy người bọn họ tiếp tục đi về hướng bên ấy.  

 

Đập ngay vào mắt chính là một ngọn núi cao.  

 

Nhưng mà ngọn núi này lại giống như bị người nào đó dùng một thanh kiếm chém thẳng từ trên trời xuống, bị chia thành hai nửa.  

 

Khoảng cách giữa hai bên vách núi khoảng bốn trăm mét, hội tụ nên một bãi đá bằng.  

 

“Hử?”  

 

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.  

 

Có thể làm cho Tần Ninh kinh ngạc như thế, mấy người còn lại cũng nhìn về phía bãi đá.  

 

“Tư Vô Nhai!”  

 

Tần Ninh mở miệng nói.  

 

Tư Vô Nhai?  

 

Mấy người còn lại khó hiểu.  

 

Tần Ninh cười nói: “Là chỗ tốt, xem ra nơi này không phải là sự tồn tại ở đại lục Vạn Thiên, mà là đến từ thế giới Cửu Thiên, nhưng mà không biết đây là bút tích của ai mà lớn như vậy, có thể đem một khối đại lục của thế giới Cửu Thiên xuống dưới này”.  

 

“Tư Vô Nhai, trong thế giới Cửu Thiên, không ít các tông môn đều có, nó được tạo ra để các đệ tử trong môn phái tu hành”.  

 

“Thánh Nhân cường đại ra tay, chia một ngọn núi thành hai nửa, lấy vách núi là tấm gương để chiếu ra chỗ thiếu hụt trong võ đạo của mỗi người”.  

 

“Lần đầu tiên sẽ chiếu ra chỗ mà ngươi thiếu hụt, lần thứ hai sẽ làm thay đổi chỗ thiếu hụt của ngươi”.  

 

“Phối hợp hai thứ, ngồi trên bãi đá kia, là có thể biết được chỗ thiếu hụt của mình”.  

 

Nghe được những lời này, mấy người bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Chiếu ra chỗ thiếu hụt?  

 

Điều này cũng làm cho kẻ khác kinh ngạc quá mức.  

 

Phải biết rằng, trên con đường võ đạo, thiên kiêu tung hoành.  

 

Sở dĩ có rất nhiều người, không thể nào vượt qua được một cảnh giới nào đó cũng là bởi trước đây, con đường tu hành của cảnh giới đó xuất hiện nhiều chỗ thiếu hụt.  

 

Thiếu hụt chồng chất, đến cuối cùng, chính là không thể vượt qua được cảnh giới đó.  

 

Mọi người càng thích gọi trường hợp đó là….Tiềm lực thiên phú đã hết.  

 

Trên thực tế, cũng không phải là tiềm lực đã hết, mà là bị chỗ thiếu hụt trên con đường võ đạo ngăn cản.  

 

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía bãi đá kia.  

 

“Thạch Cảm Đương, ngươi thử trước đi!”  

 

“Tư Vô Nhai này là để cho ngươi tự mình nhìn thấy chỗ thiếu hụt của mình, có thể tìm ra được chỗ thiếu hụt của bản thân, còn về phần sửa chữa, thì cần phải đến Cải Quá Nhai!”  

 

“Nơi này xuất hiện Tư Vô Nhai, có lẽ Cải Quá Nhai cũng cách đây không xa!”  

 

Thạch Cảm Đương hứng phấn gật đầu, hắn ta đi đến giữa hai toà núi.  

 

Vù…Trong khoảnh khắc, ngay khi Thạch Cảm Đương tiến vào giữa hai ngọn núi.  

 

Hai bên vách núi bắt đầu khúc xạ ra từng bóng người.  

 

Mà mấy bóng người kia, đều đang từng chiêu của võ quyết.  

 

Dường như mỗi một chiêu, mỗi một thức, đều là Thạch Cảm Đương tự mình thực hiện.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement