Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)



 

Sắc mặt của Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định run lên.  

 

Vạn Tử Vận lại nói thẳng: "Tần công tử nói đùa, Tần công tử ba phen mấy bận trợ giúp Vạn Thiên các chúng ta, Vạn Tử Vận là một thành phần của Vạn Thiên các, có thể trợ giúp Tần công tử là vinh hạnh của tại hạ!"  

 

Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định lập tức thầm mắng mình ngu xuẩn.  

 

Nhìn xem!  

 

Nhìn xem Vạn Tử Vận kia kìa.  

 

Mở miệng là nịnh!  

 

Bất kể thế nào, có nói ra lời này, sau này có chỗ tốt thì Tần Ninh chắc chắn sẽ nghĩ tới Vạn Tử Vận.  

 

Lâm Ngữ Thành vội vàng nói: "Chúng ta nhận ân huệ của Tần công tử, dĩ nhiên sẽ muốn trợ giúp Tần công tử".  

 

Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng rồi gật đầu nói: "Nếu như thế thì theo ta vào đi!"  

 

Nói xong, ở đầu ngón tay của Tần Ninh xuất hiện linh khí.  

 

Từng luồng linh khí ẩn chứa sấm sét mạnh mẽ đang tụ tập bên ngoài thân thể Tần Ninh.  

 

Khi Tần Ninh bước vào biển sấm sét kia, thái độ hung mãnh của sấm sét bốn phía liền trở nên nhu hòa.  

 

Tần Ninh nói: "Sấm sét nơi đây có ý thức nhất định, mọi người đi theo bước tiến của ta đi".  

 

"Ta đi qua nơi nào thì khí tức của ta sẽ giữ lại ở đó, sấm sét nơi đây đã công nhận ta, các ngươi đi theo sẽ không sao".  

 

"Dưới cảnh giới Thiên Nhân thì đừng có vào!"  

 

"Nhớ lấy, phải đi theo con đường ta đã đi, nếu đi nhầm sẽ lập tức bị sấm sét ở đây cắn nuốt".  

 

Tần Ninh vừa dứt lời.  

 

Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên liền đi theo sau.  

 

Đám người xếp hàng sau lưng Tần Ninh, đi về phía chỗ sâu.  

 

Xung quanh toàn là sấm chớp, bầu trời phảng phất như muốn sụp đổ.  

 

Mà Tần Ninh đi qua nơi nào thì sấm sét lại chầm chậm tránh ra chỗ ấy.  

 

"Sao chàng lại làm được?"  

 

Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói.  

 

"Sấm sét ở đây có ý thức, phán đoán được người tiến vào là địch hay là bạn".  

 

"Ta chẳng qua là sử dụng một chút chướng nhãn pháp để dung hợp với chỗ sấm sét này mà thôi!"  

 

Diệp Viên Viên giờ phút này cũng lên tiếng: "Vết thương của chàng ổn thật rồi sao?"  

 

"Khí huyết hao tổn, tạm thời không có gì đáng ngại".  

 

"Có điều nếu vượt cấp chiến đấu, linh thức phải hoạt động nhiều thì sẽ khiến cho khí huyết không ổn định".  

 

Diệp Viên Viên lập tức nói: "Vậy sau này chàng không được xuất thủ".  

 

Tần Ninh mỉm cười.  

 

Chắp tay đi về phía trước.  

 

"Có một Bán Vương và một Thiên Nhân thất bộ như hai nàng thì ta còn khổ cực đánh nhau làm gì?"  

 

Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên giận dữ lườm Tần Ninh, không nói nhiều nữa.  

 

Trên thực tế, uống liền mấy loại đan dược, Hối Linh Thủy chỉ đang giúp hắn áp chế khí huyết khỏi bị xói mòn.  

 

Cũng không phải là yếu ớt không thể động thủ.  

 

Nhưng đúng là không thể điều động linh thức quá độ.  

 

Thực ra Tần Ninh cũng không lo lắng điểm này.  

 

Hiện tại điều cần lo lắng là thần hồn Băng Hoàng đang uể oải.  

 

Bị Cốc Tân Nguyệt cắn nuốt thần hồn Băng Hoàng lực, hiện tại khí tức của thần hồn Băng Hoàng yếu ớt đến đáng thương.  

 

Mà trên thực tế, hắn có thể dựa vào thực lực của bản thân để chém giết Thiên Nhân thất bộ, chém giết Bán Vương chính là nhờ vào thần hồn Băng Hoàng.  

 

Thần hồn lực có thể liên tục chuyển hóa thành linh thức cường độ cực cao khiến cho hắn vào lúc giao thủ có thể phóng xuất ra uy lực mạnh hơn.  

 

Hiện tại thần hồn Băng Hoàn uể oải có ảnh hưởng rất lớn đối với thực lực bản thân hắn.  

 

Nhưng hắn với cảnh giới Thiên Nhân tam bộ hiện tại mà giao thủ với đối thủ cùng cảnh giới thì cũng sẽ không khiến cho khí huyết của hắn bị dao động.  

 

Tần Ninh phía trước dẫn đường nhưng trong lòng thì suy nghĩ.  

 

Phải giúp cho khí huyết khôi phục căn cơ, thần hồn Băng Hoàn khôi phục.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement