Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Tần Ninh vừa dứt lời.  

 

"Cấm Phong Lôi chú!"  

 

Từng đạo huyền ấn xuất hiện trên đầu ngón tay của Tần Ninh.  

 

Chú ấn kia hóa thành dòng điện bao phủ lấy thân thể của rồng sấm sét.  

 

Thấy được cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.  

 

Mà đúng vào lúc này, Tần Ninh giống như đã mất hết toàn bộ sức lực, đem ấn ký kia bao phủ từ đầu đến đuôi của cự long.  

 

Sau khi bị ấn ký phủ kín thân thể.  

 

Khí tức điên cuồng của cự long đã hoàn toàn biến mất.  

 

Ánh mắt của rồng sấm sét toát ra vẻ ngơ ngác.  

 

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ ngơ ngác kia bỗng hóa thành tỉnh táo, nó nhìn về phía Tần Ninh...  

 

 

 

Giờ phút này, tất cả những người đang đứng ở xung quanh đều phải trợn mắt há mồm.  

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

 

Rồng sấm sét... nó đã phục tùng Tần Ninh rồi sao?  

 

Bây giờ, tất cả mọi người đều rất sửng sốt.  

 

Tần Ninh đi đến trước mặt của rồng sấm sét, nhẹ nhàng vươn tay ra.  

 

Lúc này, trong miệng của cự long phát ra tiếng hu hu, nó nhìn về phía Tần Ninh, có vẻ như nó đang muốn lấy lòng Tần Ninh.  

 

Việc này làm tất cả mọi người rơi vào hoang mang.  

 

Cho dù Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đã sớm biết Tần Ninh thần thông quảng đại nhưng vào giờ phút này, hai nàng cũng bị hắn làm kinh ngạc đến ngây người.  

 

"Đánh xong chưa?"  

 

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.  

 

Thân hình của ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đáp xuống quảng trường.  

 

Bọn họ nhìn thấy cảnh đó thì trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh ngạc.  

 

"Ôi trời, sư phụ, người thật là lợi hại!"  

 

Thạch Cảm Đương tiến về phía trước, hắn ta muốn nhẹ nhàng vuốt ve đầu của con rồng sấm sét kia.  

 

Nhưng mà, lúc này, rồng sấm sét bỗng nhe răng, trợn mắt, nó nhìn về phía Thạch Cảm Đương bằng ánh mắt tràn ngập thù hận.  

 

Thạch Cảm Đương bị nó làm hết hồn.  

 

"Thằng nhóc này vẫn còn đang sợ người lạ sao?"  

 

Thạch Cảm Đương cười ha ha, cũng không dám lại gần nó nữa.  

 

Tần Ninh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bọn họ bèn cười nói: "Chẳng qua là do ta tu luyện lôi thể, lôi thể của ta làm cho nó cảm thấy hơi thân thiết mà thôi".  

 

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều xấu hổ, gật đầu.  

 

Chỉ là không có ai tin lời này của Tần Ninh cả.  

 

Lôi thể hả?  

 

Chỉ cần như vậy là thu phục được con rồng này thân thiết với mình ư?  

 

Thật phi lý! Con rồng này mới khi nãy còn rất hung mãnh đến mức đáng sợ đó.  

 

Tần Ninh cười cười, nói: "Các vị mới đánh được một nửa, vẫn còn chưa đã ghiền nhỉ?"  

 

"Vẫn còn có người đang chờ chúng ta ở bên ngoài đấy!"  

 

Hắn vừa nói xong, ánh mắt của đám người Vạn Tử Vận và Lâm Ngữ Thành đều toát ra vẻ lạnh lẽo và tàn độc.  

 

Đúng vậy, vẫn còn có người đang đợi bọn họ ở bên ngoài! Đang chờ bọn họ chết!  

 

Lúc này, bên ngoài tường rào.  

 

Tông Hoài An mỉm cười.  

 

"Hai vị, xem ra, thời gian còn lâu hơn nhiều so với dự tính của chúng ta đấy, bên trong không còn chút động tĩnh nào nữa, xem ra bọn họ đã chém giết xong, những người khác hẳn cũng đã chết rồi, chúng ta nên đi vào thôi!"  

 

"Vâng!"  

 

Những người khác gật đầu.  

 

"Mở cửa cung ra đi!"  

 

Tông Hoài An vẫy tay.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement