Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)



 

Nghe đến lời này, Tần Ninh cười một tiếng.  

 

“Không có ý nghĩa...”, lời vừa dứt, Tần Ninh một bước bước ra.  

 

Giữa lúc thân ảnh bắn ra, bàn tay nắm chặt thành quyền.  

 

“Cửu Linh Tinh Thần quyền!”  

 

Một quyền trực tiếp đập về phía vượn huyết.  

 

Vượn huyết nhìn thấy cảnh này ánh mắt mê man.  

 

Khí tức yếu ớt như vậy lại dám công kích nó?  

 

Tự tìm cái chết! Ánh mắt vượn huyết trong nháy mắt tràn đầy máu đỏ, một quyền đập ra.  

 

Ầm… hai đường quyền ảnh một lớn một nhỏ trong nháy mắt đụng nhau.  

 

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.  

 

Trong nháy mắt vượn huyết kêu rên một tiếng, thân ảnh lúc này giống như viên đá lớn, thụt lùi lại.  

 

Tần Ninh lúc này đứng đứng yên tại chỗ, sắc mặt không thay đổi.  

 

Một bên trên gương mặt lạnh băng của Tuyết Kiêu Dung mang vẻ kinh ngạc.  

 

Một quyền, đánh bay?  

 

Lúc này ánh mắt vượn huyết mang vẻ kinh khủng, nó vội vàng rời đi.  

 

Tuyết Kiêu Dung đi tới trước mặt Tần Ninh.  

 

“Đa tạ Tần công tử”.  

 

Chỉ là ánh mắt Tuyết Kiêu Dung nhìn Tần Ninh tràn đầy tò mò...  

 

 

 

Thật khó tưởng tượng Tần Ninh lại một quyền đá chọi đá như thế nào, đánh lui vượn huyết! Cảnh giới Thiên Nhân! Vượn huyết kia cấp cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.  

 

Mà Tần Ninh là... Thiên Nhân tứ bộ.  

 

Ơ! Tần Ninh lại đề thăng rồi! Đề thăng đến Thiên Nhân tứ bộ! Tuyết Kiêu Dung vô cùng kinh ngạc.  

 

Người này hôm đó ở tiệc Hàm Vương vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ?  

 

Mấy tháng nay đề thăng mấy bộ, có chút khoa trương.  

 

Cho dù bản thân Tuyết Kiêu Dung cũng cảm thấy không làm được.  

 

“Vừa nói cảm kích ta, muốn báo đáp thế nào mới phải?”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, cười cười nói.  

 

“Tần công tử nói đi, ta có thể làm được, tuyệt đối không từ chối”.  

 

Tần Ninh nghe đến lời này, hắn ồ một tiếng,  

 

Bị Tần Ninh nhìn như vậy, mặt đẹp của Tuyết Kiêu Dung ửng đỏ, nàng ta vội vàng nói: “Lấy thân báo đáp, ta cũng không ngu ngốc như vậy!”  

 

“Đây chẳng phải là điều cô có thể làm được sao?”  

 

“Ngươi...”  

 

“Được rồi được rồi”, Tần Ninh cười cười nói: “Chỗ này xảy ra chuyện gì, cô có phát hiện gì không?”  

 

Tuyết Kiêu Dung giờ phút này thở phào nhẹ nhõm.  

 

Nếu như Tần Ninh thật sự là loại người đó, ở đây thật đúng là nguy hiểm.  

 

Tuyết Kiêu Dung lúc này nhìn về phía trước, nói: “Bên kia cổ quái, chỉ là ta vừa dự định đi kiểm tra thì đụng phải vượn huyết kia!”  

 

“Đi xem một lần nữa!”  

 

Tuyết Kiêu Dung nghe vậy liền gật đầu.  

 

Nếu một mình nàng ta trải qua chuyện vừa rồi, nàng ta thật đúng là có chút bận tâm.  

 

Nhưng bây giờ, Tần Ninh ở bên cạnh ngược lại khiến nàng ta yên tâm không ít.  

 

Dù sao cảnh đó ở tiệc Hàm Vương quá mức rung động.  

 

Tuyết Kiêu Dung ở phía trước, Tần Ninh ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận đi về vị trí giao chiến ban đầu.  

 

Theo về phía trước, giữa núi rừng màu máu có một hang động xuất hiện ở trước mắt hai người.  

 

“Chính là chỗ này!”  

 

Tuyết Kiêu Dung lúc này cẩn thận nói: “Ta đi ngang qua nơi đây, phát giác nơi đây khá khác thường nên xuống điều tra một phen”.  

 

“Rồi sau đó mới phát hiện, bên trong sơn động này lại rất đặc biệt”.  

 

“Chỉ có điều vừa mới chuẩn bị vào nhìn một chút thì con vượn huyết kia từ bên trong động lao ra, trêu đùa ta...”  

 

Tần Ninh lúc này cũng nhìn về phía cửa hang.  

 

“Vào xem chút!”  

 

Chân bước ra, Tần Ninh trực tiếp tiến vào.  

 

Tuyết Kiêu Dung cũng đuổi theo.  

 

Hai thân ảnh ở trong thông đạo sơn động lớn.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement