Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
             Cả bảy người đều được bao phủ bởi một vầng sáng, bọn họ di chuyển một cách im hơi lặng tiếng.  

             Và rồi ra tay trong nháy mắt.  

             Âm thanh rầm rầm vang đến.  

             Bỗng nhiên, giữa đất trời lại xuất hiện vô số sợi xích sắt.  

             Thế nhưng lần này, chúng không phải là Khóa Hư Không của Hư Vô Sinh, cũng phải là xích sắt lạnh lẽo đã nhốt Lăng Tiểu Phỉ! Mà chúng là những xích sắt tỏa ra vầng sáng đầy u ám.  

             Rầm... trong nháy mắt, từng sợi xích sắt nhanh chóng trói chặt cơ thể vốn đang tự to của Tần Ninh.  

             Bây giờ, hai tay hai chân hắn đang bị xích sắt quấn chặt.  

             "Khóa!"  

             Cả bảy người bỗng nhiên xuất hiện kia gần như tấn công cùng một lúc.  

             Xích sắt kia kéo thân thể của Tần Ninh về phía sau.  

             Lúc này, mọi người đều nhìn thấy.  

             Có một xoáy nước phía sau lưng Tần Ninh.  

             Trong xoáy nước tràn đầy linh khí trời đất, lúc này, chúng dâng lên rồi phun trào.  

             Cái xoáy nước kia dường như muốn nuốt chửng Tần Ninh.  

             Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Tần Ninh đã bị xích sắt trói chặt, nên không thể làm gì được, lập tức bị xích sắt kéo vào trong lòng xoáy nước, rồi biết mất tăm mất tích...  

             "Ninh ca ca...", ánh mắt Lăng Tiểu Phi thay đổi, cô bé nhanh chóng lao ra, khí tức trong cơ thể bùng nổ, rồi nhảy vào trong xoáy nước, biến mất không còn bóng dáng.  

             Lúc này, Cực Sinh bi bước ra.  

             Chỉ nhìn vào xích sắt màu xanh và linh khí trong xoáy nước thôi mà trong lòng ông ta đã hoảng sợ rồi.  

             Ông ta có thể cảm giác được.  

             Sức mạnh trong xoáy nước kia rất kinh khủng, ngay cả ông ta cũng đều có thể bị nó nuốt chửng.  

             "Thất đại tiên sinh của Thiên Đế các đây sao?"  

             Cực Sinh Bi lạnh lùng nhìn về phía trước.  

             "Chúng ta đã từng nghe nói đến danh tiếng của Bi Vương!"  

             "Thế nhưng, hôm nay, bảy người chúng đến đây là vì U Vương, Bi Vương không cần dính dáng đến việc này, chúng ta sẽ không làm khó Bi Vương!"  

             Người cầm đầu bảy vị tiên sinh chợt mở miệng.  

             Khí tức trong người nọ tỏa ra xung quanh.  

             Biển linh thức trải dài chín vạn mét.  

             Đó là Vương Giả cửu phẩm! Trên toàn đại lục Vạn Thiên, số lượng cường giả cảnh giới Vương Giả rất ít ỏi.  

             Mà người có thực lực Vương Giả cửu phẩm lại càng hiếm hoi hơn.  

             Một vị tiên sinh của Thiên Đế các đã có thực lực Vương Giả cửu phẩm rồi! Sáu người còn lại khi, người có tu vi thấp nhất chính là hai vị Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong.  

             Nhưng thực lực của bọn họ lại là Vương Giả ngũ phẩm! Lúc này, ánh mắt Cực Sinh Bi chợt lóe.  

             Nếu bây giờ ông ta mà ra tay, sợ rằng ông ta có thể... sẽ chết thật.  

             Tiên Hàm gào thét, nói: "Cực Sinh Bi, lão già kia, sao ngươi lại vô dụng như vậy!"  

             "Để ta nói cho ngươi biết, Dương Thanh Vân đã trở thành Thiên Vương, nếu hôm nay ngươi thấy chết không cứu thì Dương Thanh Vân chắc chắn sẽ đánh chết ngươi đó!"  

             Nghe Tiên Hàm nói vậy, sắc mặt Cực Sinh Bi hơi thay đổi.  

             "Không phải là lão phu không muốn ra tay, mà là... không thể nào ra tay được!"  

             Ông ta thật sự không có cách nào mà! Bảy người này hợp lực lại thì có thể giết ông ta đấy! Lúc này, Tiên Hàm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

             "Lão rùa đen, buông ta ra!"  

             "Không thể!"  

             Kim Nhãn Thạch Quy thản nhiên nói: "Tần công tử dặn ta rằng, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì cái mai rùa của ta cũng sẽ đi theo luôn!"  

             Nghe lão ta nói vậy, Tiên Hàm trợn mắt quát to: "Lỡ như ca của ta gặp chuyện không may thì sao?"  

             "Sẽ không sao đâu!"  

             Kim Nhãn Thạch Quy nhìn về xoáy nước đang dần biến mất kia, rồi lẩm bẩm nói: "Đó là vận chuyển trận, theo như cấu tạo không gian của đại lục Vạn Thiên, không thể tạo ra được vận chuyển trận".  

             "Nhưng mà hiện tại, vận chuyển trận đã xuất hiện..."  

             "Nó thông đến đâu đây?"  

             Tiên Hàm vội vàng hỏi: "Ngươi có thể biết nó dẫn đến đâu không?"  

             Ánh mắt Kim Nhãn Thạch Quy hơi thay đổi.  

             Lúc này, lão ta vung móng vuốt rùa của mình lên rồi cào một đường.  

             Một đường cắt gọn xé rách không gian biến mất theo xoáy nước kia.  

             Bây giờ, trên không trung, cả bảy bóng người cũng lần lượt biến mất.  

             Có vẻ như cả bảy vị tiên sinh này đều không có ý định đánh lâu dài.  

             Bọn họ chỉ bỗng nhiên xuất hiện rồi bắt Tần Ninh đi.  

             Nói đúng hơn là không phải bắt đi.  

             Mà là... chuyển hắn tới một nơi không biết tên nào đó.  

             Hiện tại, bên trong Ngự Hư tông vô cùng yên tĩnh.  

             Cực Sinh Bi từ từ đáp xuống.  

             "Năng lực của lão phu có hạn, không thể cứu được U Vương!"  

             Cực Sinh Bi bất đắc dĩ nói.  

             Tiên Hàm hừ lạnh.  

             Nhưng hắn ta không phát cáu lên.  

             Dù sao, Cực Sinh Bi cũng là Bi Vương, nếu nóng lên thật, rồi đánh mình, thì sẽ không có chỗ để lý luận.  

             Cứ đợi Dương Thanh Vân tới đây rồi tính tiếp.  

             Ánh mắt Kim Nhãn Thạch Quy bây giờ trông rất quái lạ.  

             "Sao vậy?"  

             "Cảm nhận được rồi!"  

             Tiên Hàm vội vã nói: "Ngươi cảm nhận được gì rồi, mau nói đi nào!"  

             "Nơi nó dẫn đến hẳn là... giữa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn!"  

             Nghe lão ta nói thế, ánh mắt Tiên Hàm thoáng thay đổi.  

             "Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn là hai cấm địa trong ngũ đại cấm địa ở đại lục Vạn Thiên, hai chỗ đó nối liền chặt chẽ với nhau, nên chẳng thể phân biệt được!"  

             "Nơi ở của dòng tộc Thâm Uyên Ma chính là ở đó".  

             Lúc này, sắc mặt Cực Sinh Bi hơi đổi.  

             Thiên Đế các đã ở đó rồi! Lẽ nào Đế Lâm Thiên muốn đưa Tần Ninh đến địa bàn của mình rồi giết chết Tần Ninh sao?  

             Giờ đây, Cực Sinh Bi vô cùng bất an.  

             Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?  

             Tiên Hàm vỗ Thạch Quy, rồi nói: "Đưa ta trở về Thanh Ninh các!"  

             "Hả?"  

             "Hả cái gì mà hả?"  

             Tiên Hàm gấp rút nói: "Mau báo chuyện này cho Dương Thanh Vân biết chứ!"  

             "À, à!"  

             "Từ từ!"  

             Cực Sinh Bi bỗng lên tiếng gọi họ lại.  

             "Ngươi định làm gì nữa?"  

             Tiên Hàm bất mãn nhìn vào Cực Sinh Bi rồi nói.  

             Thực lực của lão già kia là Vương Giả cửu phẩm, mà khi thấy Tần Ninh bị khống chế thì lại không dám ra tay.  

             Thật là vô dụng! Hành động lần này của Thiên Đế các tất nhiên là đã được chuẩn bị một cách kỹ càng.  

             Thậm chí, đứng trơ mắt nhìn Hư Vô Sinh chết có lẽ cũng đều là do bọn họ cố tình.  

             Tất cả chỉ vì chớp lấy một khoảnh khắc sơ hở của Tần Ninh, lập tức bắt hắn đi đến đường cùng.  

             Nên biết rằng, thực lực hiện tại của Tần Ninh là Vương Giả nhị phẩm.  

             Vương Giả đi vào cấm địa sẽ bị kìm hãm bởi sức mạnh của thiên địa.  

             Đây chính là chuyện rắc rối nhất.  

             "Cho ngươi này!"  

             Lúc này, Cực Sinh Bi ôm hai cánh tay của Hư Vô Sinh.  

             "Nếu Dương Thanh Vân đã trở thành Thiên Vương, thì ông ta có lẽ sẽ giúp ngươi dung hợp với hai cánh tay của Hư Vô Sinh".  

             "Cánh tay của ngươi đã bị Khóa Hư Không ảnh hưởng, bởi vậy nên không thể mọc lại được, nếu ngươi dung hợp được cánh tay này thì có thể mọc lại nó!"  

             "Hơn nữa, dù sao đây cũng là cánh tay của Hư Vô Sinh, mà bản thân ông ta chính là Vương Giả cửu phẩm, nó sẽ có lợi ích rất lớn đối với thực lực Vương Giả nhất phẩm của ngươi".  

             Thạch Quy nhận lấy hai cánh tay ấy.  

             Tiên Hàm định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.  

             Hắn ta muốn cảm ơn Cực Sinh Bi, nhưng rồi nhớ đến dáng vẻ sợ hãi lúc nãy của Cực Sinh Bi, hắn ta vẫn nuốt lại lời cảm ơn.  

             "Ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu!"  

             Cực Sinh Bi không nhịn được bèn nói: "Đây là thứ mà khi nãy U Vương giữ lại!"  

             "Có lẽ là vì cố gắng giữ cánh tay này mà U Vương mới không thể nào thoát thân".  

             Nghe vậy, Tiên Hàm không nhịn được mà mắng to: "Ông đây đây còn định cảm ơn ngươi, chuyện không liên quan gì đến ngươi".  

             Vừa dứt lời, Tiên Hàm xoay người rời đi... Cực Sinh Bi ngơ ngác đứng đó.  

             "Ta không nên đến đây, đến đây làm gì chứ!"  

             Cực Sinh Bi căm tức nói.  

             "Bi Vương tiền bối...", lúc này, Chu Dịch đi đến bên cạnh Cực Sinh Bi.  

             Bây giờ ông ta phải làm sao đây?  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement