Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
             “Bốn người các ngươi đi cùng ta đi!”  

             Tần Ninh mở miệng nói...  

             Mộc Phong nghe thấy lời này, nhất thời hiểu ra.  

             Chuyện tốt, chuyện tốt thiên đại.  

             “Tần công tử, cái đó, ha ha, ta...”  

             Tần Ninh liếc mắt nhìn Mộc Phong, cười nói: “Làm sao? Muốn đề thăng làm Thiên Vương?”  

             Nói nhảm!  

             Ai lại không muốn chứ!  

             Lời này đương nhiên là Mộc Phong không dám nói ra.  

             Ông ta nhìn về phía Tần Ninh mang từng tia biểu tình nịnh hót.  

             “Ta khó bảo đảm ngươi có thể tấn thăng”.  

             Nghe thấy lời này, Mộc Phong vội vàng nói: “Không cần U Vương đảm bảo, có thể tấn thăng hay không là nhìn vào bản lĩnh của tại hạ”.  

             “Được!”  

             Tần Ninh không nói thêm nữa.  

             Mộc Phong sắc mặt vui mừng.  

             Ông ta đã nhìn thấy vừa rồi Tần Ninh đề thăng linh thức như thế nào.  

             Nuốt linh thức hỗn loạn, chuyển hóa thành linh thức thuần chân!  

             Cái này nói ra không ai dám tin.  

             Nhưng đã thật sự xảy ra.  

             Luyện Yêu Trì đối với người khác là tuyệt địa, vậy thì đối với Tần Ninh hoàn toàn là thánh địa tu hành.  

             Một nhóm sáu người tiến vào trong đó.  

             Lần này có hai người Tần Ninh và Mộc Phong, bốn người U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương và Giang Bạch ngược lại không bị lực cản trở gì.  

             Đi tới chỗ sâu Luyện Yêu Trì, Tần Ninh nhìn bốn phía.  

             “Bắt đầu ở đây đi!”  

             Tần Ninh mở miệng nói: “Tiêu Tiêu, muội tới trước!”  

             “Ừ!!”  

             U Tiêu Tiêu khôn khéo đi lên phía trước.  

             Mặc dù đến bây giờ vẫn không biết Tần Ninh định làm gì.  

             Nhưng U Tiêu Tiêu hết sức tín nhiệm Tần Ninh.  

             Tần Ninh nói làm gì thì làm cái đó là được.  

             Tần Ninh cũng không nói nhiều.  

             Song hồn long phượng lại xuất hiện.  

             Mấy người Thạch Cảm Đương cũng không phải lần đầu nhìn thấy song hồn long phượng.  

             Nhưng lúc nhìn thấy song hồn long phượng xuất hiện, lòng họ vẫn dâng trào.  

             Một luồng khí tức cường đại khiến người ta kinh hãi.  

             U Tiêu Tiêu giờ phút này nhìn về phía hư hồn Tần Ninh ngưng tụ, lại cảm thấy toàn thân trên dưới hết sức thoải mái.  

             Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh đều mang vẻ tham lam.  

             Ba người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch lại cảm thấy được áp bức cực lớn.  

             Ngay cả Mộc Phong Vương Giả cửu phẩm cũng có lực áp bức nhất định.  

             Nhìn thấy ánh mắt bức thiết của U Tiêu Tiêu, bước chân Tần Ninh dừng một chút.  

             Tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì?  

             “Sao vậy?”  

             Tần Ninh mở miệng nói.  

             U Tiêu Tiêu không nhịn được nói: “Ta cũng không biết, nhưng ta rất muốn dựa vào Ninh ca ca, cảm giác Ninh ca ca thật sự thân thiết…”  

             Tần Ninh ánh mắt cổ quái.  

             Cốc Tân Nguyệt lại chiếm đoạt sức mạnh hư hồn của hắn.  

             U Tiêu Tiêu là Cửu U Chu Tước nhất mạch, chắc không phải cũng muốn chiếm đoạt đấy chứ?  

             Tần Ninh chế nhạo nói: “Khụ khụ, muội bây giờ là Vương Giả ngũ phẩm, lần này giúp muội khuếch trương biển linh thức”.  

             “Lấy linh thức vùng đất này làm chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng biển linh thức của muội”.  

             “Muội tuy là Chu Tước nhất tộc, thân xác vốn đặc biệt mạnh mẽ, nhưng cũng có cực hạn, cho nên dựa theo cực hạn của muội để chịu đựng là được”.  

             U Tiêu Tiêu khôn khéo gật đầu.  

             Tần Ninh cũng không nói thêm nữa.  

             Trên thực tế hắn có song hồn long phượng, tu hành ở chỗ này cực kỳ đơn giản.  

             Linh thức nơi này vô cùng vô tận.  

             Tư tưởng ẩn chứa hoặc là hung tàn, hoặc là tà ác, hoặc là tham lam…  

             Nhưng song hồn long phượng từng trải của hắn chuyển hóa, hoàn toàn có thể trở thành linh thức thuần túy nhất.   

             Đối với Vương Giả mà nói, linh thức chính là căn bản biển linh thức khuếch tán.  

             Linh thức tăng trưởng, biển linh thức sẽ khuếch trương.  

             Nhưng loại khuếch trương này cũng không phải mức độ vô hạn.  

             Có thể chịu đựng bao nhiêu, vậy thì nhìn U Tiêu Tiêu có thể dung nạp mấy phần.  

             Song hồn hút từng đường linh thức từng ngụm từng ngụm.  

             Giữa trời đất này nhất thời sáng lên rất nhiều.  

             U Tiêu Tiêu lúc này ngồi xếp bằng dưới đất, trên đỉnh đầu một mảng biển linh thức U Hắc xuất hiện.  

             Bên trong biển linh thức kia giống như hàm chứa ngọn lửa vô tận, cảnh sắc biến hóa long trời lở đất.  

             Không bao lâu, linh thức từ bên trong song hồn của Tần Ninh chuyển vào cơ thể U Tiêu Tiêu.  

             Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Mộc Phong.  

             “Ngươi tới!”  

             Mộc Phong nghe vậy, sắc mặt vui mừng.  

             Những năm gần đây biển linh thức của ông ta từ đầu đến cuối vẫn không thể đột phá đạt đến mười vạn mét.  

             Bước vào đến mười vạn mét đó chính là Thiên Vương, chính là cấp bậc hóa thánh.  

             Nhưng từ đầu đến cuối không thể vượt qua bước này, trong lòng Mộc Phong cũng gấp gáp.  

             Lần này hôm nay là một cơ hội.  

             Tần Ninh ra tay, ý nghĩa đó hoàn toàn không giống.  

             Mộc Phong giờ phút này trong lòng bình tĩnh.  

             Lúc này giống như Tần Ninh ngưng tụ ra chốn cực lạc tu hành.  

             Hai người U Tiêu Tiêu và Mộc Phong đều ở bên trong chốn cực lạc tĩnh tọa và tu hành.  

             “Nhàn Ngư, Thạch Đầu, Giang Bạch”.  

             Tần Ninh hô: “Ba người các ngươi cũng tới!”  

             Thạch Cảm Đương đã sớm không thể chờ đợi hơn.  

             Thiên Nhân thất bộ rồi!  

             Lần này chắc đến Vương Giả.  

             Lý Nhàn Ngư đã xưng Vương, tên nhãi Tiên Hàm kia xưng Vương cũng trong một khoảng thời gian.  

             Cũng đến lượt hắn ta rồi.  

             Đi theo Tần Ninh không xưng Vương thì quá tệ.  

             Nếu không đánh nhau thì không có phần lộ diện.  

             Lúc này Thạch Cảm Đương mở rộng nội tâm.  

             Năm thân ảnh ngồi thành một vòng, vây quanh nhau.  

             Song hồn long phượng lúc này lộ rõ khí tức độc đáo khuếch tán ra.  

             Trong Luyện Yêu Trì từng đường linh thức bị Tần Ninh hấp thu chuyển hóa.  

             Bây giờ Tần Ninh trở thành một trạm trung chuyển.  

             Tần Ninh ở trong trạm trung chuyển, nhìn kỹ năm người, cẩn thận quan sát.   

             Thấy năm người bình yên vô sự Tần Ninh cũng là yên lòng.  

             Lúc này hắn không thể tu hành.  

             Nhưng trong lòng suy tư bay xa.  

             Thiên Đế các!  

             Mấy vị Vương Giả và Thánh Khôi khôi biết số lượng.  

             Đế Lâm Thiên cảnh giới Thiên Vương, điểm này không thể nghi ngờ.  

             Cảnh giới Thiên Nhân ở bên trong thế giới Cửu Thiên được gọi là cảnh giới Hóa Thánh, bước vào bước thứ nhất tầng Thánh Nhân.  

             Đế Lâm Thiên tuyệt đối không chỉ là Hóa Thánh nhất trọng đơn giản như vậy.  

             Hơn nữa còn có một vị Thiên Vương cấu kết với Đế Lâm Thiên.  

             Trấn Thiên Vương có thể loại bỏ ra.  

             Vậy sẽ là ai?  

             Cực Thiên Vương!  

             Tuyết Thiên Vương!  

             Huyền Thiên Vương!  

             Một trong tam đại Thiên Vương.  

             Lần này nếu đi tới bên trong hai cấm địa lớn, nếu Thiên Đế các ở đây, bất luận như thế nào, Tần Ninh sẽ không bỏ qua.  

             Mà cùng lúc đó.  

             Giữa một dãy núi bên trong cấm địa.  

             Một thân ảnh đứng chắp tay, đứng yên trên một đỉnh núi cao.  

             Tiếng xé gió vang lên, hai thân ảnh vào thời khắc này xuất hiện.  

             Chính là hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn.  

             “Tham kiến Các chủ”.  

             “Tham kiến Các chủ”.  

             Hai người khoanh tay cung kính nói.  

             Đỉnh núi cao trước mặt hai người có một thân ảnh đứng chắp tay, gió mạnh thổi áo người đó, nhưng thân ảnh đó giống như tảng đá đứng yên bất động.  

             “Ám Vũ Sinh chết rồi?”  

             “Các chủ, Ám Vũ Sinh quá kiêu ngạo, muốn chém chết Tần Ninh, nhưng lại bị Tần Ninh giết chết”.  

             Thiên Tử Ninh vội vàng nói: “Tần Ninh Vương Giả tứ phẩm, nhưng có thực lực chém chết Thiên Vương, các chủ…”  

             “Ta biết”.  

             Đế Lâm Thiên thản nhiên nói.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement