Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười nói: “Uy tín Xuy Tuyết Trai của các ngươi chính là cướp đoạt lão hầu của người khác làm lão hầu của mình?”  

 

Nghe đến lời này, ánh mắt Lý Tồn Kiếm lạnh lùng.  

 

“Hỏi ngươi một lần nữa, thả người của ta ra!”  

 

“Thuộc hạ của ngươi đoạt người của ta, bây giờ ta đến đòi lại là đương nhiên”.  

 

“Còn cái tên Tô Nguyệt Vinh này, người là do ta giết, người Tô gia đến tìm phiền phức thì cứ báo tên ta là được”.  

 

Sau khi nghe xong, Lý Tồn Kiếm chưa mở miệng, một người bên cạnh quát lên: “Báo ngươi tên? Tô Hùng cũng mặc kệ ngươi là ai, giết ngươi cho hả giận, vậy Xuy Tuyết Trai chúng ta vẫn phải bồi thường cho hắn một khoản tiền tài!”  

 

“Các ngươi không yên tâm, vậy ta cứ ở đây đợi Tô Hùng tới, giải quyết chu toàn việc này!”  

 

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Còn chuyện lão hầu của ta, lại là một chuyện khác!”  

 

Lời Tần Ninh vừa dứt, bên ngoài đình viện, hai thân ảnh già nua lúc này đi đến.  

 

“Tần công tử!”  

 

Người nọ mới vừa vào đình viện, nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt liền không khống chế được chảy xuống.  

 

“Lão phu chờ ngươi quá khổ rồi!”  

 

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn sang.  

 

Huyền Chấn! Lời nói này… quá buồn nôn! Chỉ là nhìn thấy lão Huyền chỉ một thân một mình, chân mày Tần Ninh nhướng lên.  

 

“Thanh Vân đâu?”  

 

Huyền Chấn vội vàng nói: “Dương Thanh Vân không quay lại!”  

 

“Ta chờ các ngươi ở ngôi miếu đổ nát, đợi bốn ngày Dương Thanh Vân cũng chưa trở lại liền bị đám người kia bắt đi, đưa đến trong Xuy Tuyết Trai, ngày ngày bị đòn!”  

 

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo.  

 

Dương Thanh Vân không quay về! Dương Thanh Vân nói với ba người bọn họ muốn đến thành Thanh Ma.  

 

Nhưng không quay về! Xảy ra chuyện gì rồi?  

 

Tần Ninh hắn biết rõ bên trong thành Thanh Ma nguy hiểm như thế nào.  

 

Với Dương Thanh Vân cảnh giới Hóa Thánh tầng hai, ngộ nhỡ bị người nào đó theo dõi thì vô cùng nguy hiểm.  

 

Tần Ninh yên lặng.  

 

Bên trong đình viện, bầu không khí hơi có vẻ yên tĩnh.  

 

Lúc này Lý Tồn Kiếm cũng dè đặt nhìn Tần Ninh.  

 

Người này can đảm dám một mình tới Xuy Tuyết Trai gây chuyện, không thể nào là không não đi tìm cái chết.  

 

Giết con trai của Tô Hùng mà không hề chạy, ngược lại ở đây chờ, đây chính là con trai của Tô Hùng, đợi ông ta đến thì sẽ chết rất thảm đấy.  

 

“Là ai giết con ta?”  

 

Một tiếng gào rống vang lên bên trong Xuy Tuyết Trai.  

 

Cuồng phong nổi lên, một luồng khí thế bá đạo lúc này phá không mà tới.  

 

Khí thế bá đạo kia cuốn sạch trời đất, dường như muốn cho Xuy Tuyết Trai sụp đổ toàn bộ.  

 

Khuôn mặt Lý Tồn Kiếm bình tĩnh từ đầu tới cuối lúc này rốt cuộc đã xuất hiện một chút kinh hoàng.  

 

Tới rồi! Tô Hùng tới rồi! Hắn ta không ngờ Tô Hùng sẽ đến nhanh như vậy.  

 

Soạt soạt soạt… ngay sau đó mấy thân ảnh dần hạ xuống.  

 

Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen kia khí chất không giống người khác.  

 

Người đàn ông xuất hiện trong đình viện, nhất thời cho người ta một loại khí tức chèn ép không cách nào nói ra.  

 

Lúc này đám người nhìn về phía người đàn ông, trong lòng trầm xuống.  

 

Thật là khí phách mạnh mẽ! Rất mạnh! Cho người ta cảm giác hết sức kiềm chế.  

 

“Con à…”, người đàn ông trung niên liếc nhìn thi thể Tô Nguyệt Vinh, hai mắt đỏ bừng, nhất thời nhào tới.  

 

“Là ai?”  

 

“Là ai giết con ta?”  

 

Không nghi ngờ chút nào, người này chính là Tô Hùng.  

 

“Lý Tồn Kiếm!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement