Tần Ninh cười nói: "Ta có nghe một người bạn cũ từng nói, năm đó thành Vạn Ma còn chưa tách ra, do các phương hùng bá giống bây giờ, mà còn có cường giả vượt qua Thánh Nhân nữa".
"Nghe nói gia tộc Ly Tâm chính là như thế, lão tổ của gia tộc Ly Tâm lão dường như đã vượt qua Thánh Nhân, có thể nói là thực lực mạnh mẽ, không ai dám trêu chọc!"
"Nếu đã đến cảnh giới Thánh Nhân, tuổi thọ kéo dài mấy vạn năm cũng không thành vấn đề. Đáng ra Ly Tâm Ngân phải còn sống chứ?"
Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng đang lấy đũa đột nhiên hơi dừng lại.
"Ly Tâm..."
Ly Tâm Lăng cười khổ nói: "Ở năm vạn năm trước đã xuống dốc, đã sớm trở thành nơi không người hỏi thăm".
"Xem ra vị công tử này rất hiểu rõ về chuyện xưa của thành Vạn Ma, chỉ là, đó đều là lịch sử rồi..."
Tần Ninh không tiếp tục nói nữa.
Ly Tâm Lăng giờ phút này lên tiếng: "Tần công tử nói là đến tìm người, chẳng lẽ là tìm tộc Ly Tâm chúng ta sao?"
"Gia tộc Ly Tâm chúng ta hiện tại chỉ còn lại ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau".
"Nếu Tần công tử thật sự đến tìm chúng ta thì có thể bố thí tiểu nhân một chút thánh thạch, tiểu nhân sẽ vô cùng cảm kích".
Lời nói mang theo vẻ trêu chọc nhưng cũng tràn ngập sự đắng chát.
"Ăn cơm đi".
Tần Ninh không nói thêm nữa.
Chuyện cũ đã qua!
Đã qua mấy vạn năm, rất nhiều chuyện đều khác biệt.
Cả bàn toàn món ngon khiến cho Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên ăn như gió cuốn.
Nhưng Ly Tâm Lăng lại vừa ăn vừa để dành một chút ở bát mình.
"Ly Tâm Lăng, ngươi làm gì vậy?", Lý Huyên hiếu kỳ nói.
"Ha ha..."
Ly Tâm Lăng cười cười: "Mấy vị chớ trách, ta ăn ít một chút, mang đi một chút để cho muội muội ta nhấm nháp".
"Tửu lâu Nguyên Minh này dù không tính là tửu lâu tốt nhất trong toàn bộ thành Nguyên gia nhưng cũng rất có danh tiếng, tiểu nhân nào có cơ hội được ăn, muội muội ta cũng vậy..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh có chút cảm khái trong lòng.
"Tiểu nhị đâu!"
Một tiếng vang lên.
Tiểu nhị vội vàng chạy đến.
"Khách quan, sao thế ạ..."
"Lần lượt gói các món đồ đặc sắc của tửu lâu các ngươi cho vị công tử này mang đi".
"Được ạ!"
Tiểu nhị vội vàng đi làm.
Ly Tâm Lăng lại đứng dậy, chắp tay nói: "Tần công tử, tại hạ không trả tiền nổi đâu..."
"Ai bảo ngươi trả tiền đâu".
"Vậy lại càng không được, vô công bất thụ lộc..."
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mới bây lớn mà đã phải cân nhắc nhiều như vậy.