Chỉ là Lăng Loạn đạo nhân đã thi triển thủ thuật che mắt cho nên người phụ nữ kia cũng không nhìn thấy hai người Tần Ninh và Lăng Loạn đạo nhân.
“Huyết Ninh Nhi!”
Tần Ninh thấp giọng nói.
Người này, chính là Huyết Ninh Nhi.
Chẳng qua giờ phút này, ả mặc trang phục nữ, nhìn qua có chút hương vị ngây ngô mềm mại.
Ánh mắt của Lăng Loạn đạo nhân nhất thời nhìn thẳng.
“Nằm xuống rồi, cái kia cũng đủ lớn, Huyết Ninh Nhi này, ta thích!”
“Ngươi thích cái gì cơ?”
Tần Ninh lại nói: “Nhìn cho kỹ”.
Lăng Loạn đạo nhân có chút lơ đãng.
Nằm trên giường, Huyết Ninh Nhi cũng không dừng lại lâu, bàn tay ả chạm vào cơ quan nào đó trên giường, vị trí đó của chiếc giường lập tức mở ra.
Huyết Ninh Nhi dọc theo đường hầm, đi xuống phía dưới, sau đó biến mất không thấy.
“Ta còn bảo sao lại tìm không thấy, thì ra là ở đây!”
Lăng Loạn đạo nhân kích động nói.
Nhưng mà vẻ mặt kích động này, Tần Ninh có thể nhìn ra, đây không phải là vì tên này phát hiện ra thông đạo.
Mà thật ra là bởi vì khi Huyết Ninh Nhi kia đứng dậy, vô tình lộ ra một vài phong cảnh.
“Đi nhìn xem!”
Chờ một lúc, hai người nhanh chóng đi đến phía trước đại điện.
“Ai?”
Hai tỳ nữ canh cửa lập tức cảnh giác.
Nhưng mà ngay sau đó, hai người đã té xỉu trên mặt đất.
“Hai vị Hư Thánh tầng tám làm hộ vệ, xem ra Huyết Linh cung vô cùng để ý đến Huyết Ninh Nhi!”
Lúc này, Lăng Loạn đạo nhân cười nói: “Tần công tử, chúng ta phải nhanh lên một chút, đoán chừng rất nhanh thôi sẽ bị phát hiện”.
“Không sao!”
“Nếu như tìm được Dương Thanh Vân, bị người ta phát hiện ra cũng không sao”.
“…”
Cái tính cách không sợ trời không sợ đất này của Tần Ninh, quả thật là…đi đến chỗ nào cũng sẽ không thay đổi.
Giờ phút này, Tần Ninh trực tiếp tiến vào bên trong đại điện, dọc theo thông đạo kia xâm nhập vào.
Dưới lòng đất, lối đi sáng sủa, kiến trúc cũng có chút tinh xảo.
Đi được một lúc, hai người đến một góc thì dừng lại.
Xuyên qua góc tường, nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy trong một căn phòng.
Một người đang bị trói trên ghế.
Giờ phút này, Huyết Ninh Nhi đứng phía trước ghế, cúi xuống nhìn người kia.
Mà bên cạnh Huyết Ninh Nhi, hai người đàn ông trung niên dường như đang đổ thứ gì đó vào miệng người đàn ông trên ghế.
Lúc này, Tần Ninh cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của người ngồi trên ghế kia, suýt chút nữa đã bại lộ khí tức.
“Đúng rồi?”
“Ừ!”
Đồ đệ của mình, cho dù có thê thảm thế nào, hắn cũng có thể nhìn ra được.
“Trực tiếp ra tay đi!”
“Từ từ!”
Tần Ninh ngăn lại.
“Ta muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Giọng điệu của Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Lúc này Lăng Loạn đạo nhân không lắm miệng nữa.