Giờ khắc này, đám Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cũng lo lắng tiến vào.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại nổ thế?"
Mấy người đều kinh ngạc.
Ly Tâm Lăng thì vội vàng xông vào phế tích.
"Linh Nguyệt... Linh Nguyệt..."
"Đừng có gọi gì cả!"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Tần Ninh đi ra từ trong phế tích, không khỏi ho khan một tiếng.
Một thân quần áo trắng đều là tro bụi.
"Tần công tử!"
Ly Tâm Lăng kinh hoảng nói: "Muội muội ta..."
"Không phải đang ở đằng kia à...", Tần Ninh giờ phút này vỗ quần áo trên người, ho khan vài tiếng.
Giờ khắc này, bên trong phế tích.
Một bóng người nhỏ nhắn lúc này chầm chậm bay lên không.
Bóng người nhỏ nhắn đó mặc váy màu tím nhạt, bộ dáng tám, chín tuổi. Lúc này, xung quanh cô bé là từng lớp tường chắn.
Lớp tường chắn kia tỏa ra ánh sáng màu máu, bao phủ cô bé.
Xung quanh toàn là bụi bặm, không ai dám tới gần.
Chính là Ly Tâm Linh Nguyệt!
Giờ khắc này Ly Tâm Linh Nguyệt mặc dù nhìn vẫn như là cô nhóc tám, chín tuổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Hai mắt đang nhắm chặt của Ly Tâm Linh Nguyệt chậm rãi mở ra.
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy đôi mắt kia thì lập tức sững sờ tại chỗ.
Đó là một đôi huyết đồng.
Trong hai mắt tràn ngập màu máu.
Thế nhưng đối với Lăng Loạn đạo nhân thì nó khác hẳn với đôi huyết đồng của Dương Thanh Vân là bị người tra tấn mà ra.
Đôi đồng tử này là một trăm phần trăm sắc máu.
Sắc máu thuần nhất.
Mấy người bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, trong nháy mắt cảm giác toàn thân như rơi vào hầm băng.
Mà từng luồng khí tức bá đạo cũng đã khuếch tán ra.
Lực áp bách này.
Nguyên Thanh Hạm sửng sốt: "Lại là một Thánh Nhân!"
Lại!
Không sai, là lại!
Từ Ly Tâm Lăng đến Lăng Loạn đạo nhân, lại đến Dương Thanh Vân, hiện tại đến Ly Tâm Linh Nguyệt.
Đúng là cho ra lò số lượng lớn mà.
Trong một tháng ngắn ngủi mà xuất hiện bốn Thánh Nhân.
Chỉ tính hiện tại, không kể thực lực, số lượng Thánh Nhân bên người Tần Ninh đã ngang bằng Nguyên gia rồi.
Quá ác liệt!
Giờ khắc này, khí tức trong cơ thể Ly Tâm Linh Nguyệt đã dần dần ổn định.
Mà đôi mắt kia cũng đang khôi phục thần thái.
"Linh Nguyệt!"
Ly Tâm Lăng lúc này mới chậm rãi đi tới.
"Ca!"
Ly Tâm Linh Nguyệt chạy đến chỗ Ly Tâm Lăng, nhào vào ngực Ly Tâm Lăng.
"Linh Nguyệt, để ca xem nào, để ca xem nào..."
Hai tay Ly Tâm Lăng run rẩy, nâng mặt Ly Tâm Linh Nguyệt lên, nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh mà sáng tỏ kia thì lập tức chảy nước mắt.
Vì sự bất lực của cậu ta mà làm cho đôi mắt của muội muội mất đi ánh sáng.
Mà bây giờ muội muội đã được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Quá tốt!
Ly Tâm Lăng kéo Ly Tâm Linh Nguyệt bái lạy Tần Ninh.