Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

 

 

Ngay lúc này, mọi người thật sự kinh hãi.  

 

Thế gian rộng lớn, không gì là không thể tồn tại trên cõi đời.  

 

Tần Ninh dần dần vạch trần những bí ẩn này.  

 

Những thứ này chưa chắc có bao nhiêu người quan tâm.  

 

"Ơ?"  

 

Bây giờ, trên cổ Tần Ninh, Cửu Anh đang dần dần tỉnh lại từ sau cơn mê man.  

 

Cái tên này phần lớn thời gian là hóa thành một dấu ấn, rồi ngủ say bên ngoài cơ thể Tần Ninh.  

 

Tần Ninh cười đùa: "Cái tên này, mũi thính thật đấy!"  

 

Cửu Anh dang rộng đôi cánh, cười hì hì nói: "Cũng không hẳn, bộ tộc Cửu Anh của ta khứu giác thính lắm!"  

 

"Tần đại gia, cho ta được không?"  

 

Lúc này, Cửu Anh đầy nịnh nọt nói.  

 

"Cho ta đi mà, ta có thể giúp ngươi đập kẻ thù, sau này không cần ngươi phải động tay động chân đâu!"  

 

Trong mắt những người ở đây, bộ dáng hiện tại của Cửu Anh chỉ có một từ có thể miêu tả... hèn! Vô cùng hèn hạ! Tần Ninh thì thầm nói: "Ngươi nói ta giúp ngươi tu luyện, vậy thì không phải sau này bên cạnh sẽ có một vị cường giả vô địch cấp Thánh Đế hay sao?  

 

Chẳng phải là ta có thể tung hoành ngang dọc ở Hạ Tam Thiên này rồi à?"  

 

Nghe vậy, Cửu Anh vội vàng tiếp lời: "Đưa cho Anh Anh của ngươi đi mà, sau này bên cạnh ngươi sẽ có thêm một con hung thú xưng bá khắp thế giới, vậy càng thêm oai phong đấy!"  

 

Tần Ninh nhìn Cửu Anh, rồi cười nói: "Ngươi có đáng tin không đó?"  

 

"Yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin, vả lại, dựa vào mối quan hệ ta rời khỏi ngươi thì ta chết, còn ngươi rời khỏi ta thì ngươi chỉ có đau lòng này, sao ta dám làm bậy chứ?"  

 

Cửu Anh vừa thốt ra những lời đó, ai nấy ở đây đều có hơi buồn nôn.  

 

Nếu lời nói ấy là do một cô gái xinh đẹp nói ra, thì còn có vài phần vui tai vui mắt.  

 

Thế nhưng, nó lại thốt ra từ miệng của một con hung thú... có hơi mắc ói rồi đấy!  

 

"Ta sợ ngươi không hấp thụ được nó..."  

 

"Không sao đâu, ngươi coi thường dòng tộc Cửu Anh của ta quá rồi!"  

 

Cửu Anh vỗ ngực, tự tin nói.  

 

"Đành cho ngươi vậy!"  

 

"Khà khà!"  

 

Cửu Anh há mồm nuốt chửng quả trứng bằng đá, cười hì hì nói: "Nó không có vị gì hết!"  

 

"Hay là để ta giúp ngươi nấu nó lên?”  

 

"Rán được không?"  

 

"Hay là hầm nhỉ?"  

 

"Không cần đâu, làm vậy sẽ mất tác dụng mất!"  

 

Một người một thú, ngươi nhìn ta một cái, ta đáp lại ngươi một lời.  

 

Lúc này, mọi người vẫn còn đang ngơ ngác trước cảnh ấy.  

 

Hai kẻ này đối đáp với nhau cả buổi, rốt cuộc nó là cái gì chứ?  

 

Dương Thanh Vân không nhịn được bèn hỏi: "Sư tôn, nó là cái gì thế?"  

 

"Chỉ là một quả trứng của thánh thú mà thôi!"  

 

Tần Ninh ngồi xổm xuống, nghịch ngợm ba món đồ trên mặt đất, cười bảo: "Ta cứ tưởng nó là đan dược gì đó, ai ngờ rằng nó là một quả trứng".  

 

"Đã chết sao?"  

 

"Vẫn sống!"  

 

Tần Ninh bình thản nói: "Nếu như ta đoán không lầm, quả trứng này chắc là của thánh thú cấp chín Long Viêm Hỏa Vân Mãng, dù sao Long Viêm Hỏa Vân Mãng cũng là thánh thú cấp chín, trứng của nó không dễ dàng đi đời nhà ma vậy được, loại thánh thú này...", giờ đây, cả đám đều ngẩn ngơ.  

 

Cái mẹ gì thế?  

 

Trứng của thánh thú cấp chín hả?  

 

Cứ như vậy mà bị Cửu Anh nuốt chửng sao?  

 

Đúng là phí của giời mà! Thánh thú cấp chín có nghĩa là gì?  

 

Trong Hạ Tam Thiên, cấp chín là

 

Advertisement
';
Advertisement