Từng viên linh đan tứ phẩm mang theo đan văn, hóa thành nước thuốc, phủ kín toàn thân Tần Hâm Hâm.
“Không có tác dụng sao? Đừng lo lắng, Hâm Hâm, Ninh ca không có gì là không làm được, còn luyện chế được nữa!”
Tần Ninh lại lần nữa tới trước lò luyện đan, dược liệu xuất hiện trên tay, ném vào trong lò luyện đan.
Lửa luyện đan bùng lên, rồi lại khai đan.
Ở một bên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng cạnh sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Các cô đi theo Tần Ninh lâu nhất, hiểu biết cũng sâu nhất là Tần Ninh quan tâm tới Tần Hâm Hâm tới mức nào.
Tuy chỉ là em họ, nhưng Tần Ninh lại coi Hâm Hâm như là em ruột của mình.
Trước đây, Tần Hâm Hâm qua lại với Thư Nhã, Tần Ninh bảo các cô điều tra lai lịch của Thư Nhã, mà Minh Thanh Thanh cũng như thế.
Để Tần Hâm Hâm có thể lấy được Minh Thanh Thanh, đến lãnh thổ của 4 đế quốc lớn mà nói cho là cho.
Có lẽ trong mắt Tần Ninh, không thể dùng báu vật nào để so sánh sự quý giá của Tần Hâm Hâm.
Lúc này, Tần Ninh đã hoàn toàn điên rồi.
Hắn hận!
Hận sự sơ xuất của mình.
Nếu hắn đem Tần Hâm Hâm trở lại thì có lẽ thượng quốc Đại Minh có nuốt lời thì Hâm Hâm cũng sẽ không chết.
Thím hai nói không sai, là chính hắn đã hại Hâm Hâm.
Tuy là người 9 đời 9 kiếp, nhưng cuối cùng, hắn cũng không thoát khỏi 1 chữ tình.
Tình huynh đệ, tình thân, tình yêu. Về điểm này, hắn như cha mình, cái tình, xuyên suốt một đời.
Một ngày một đêm trôi qua, Tần Ninh không ngừng luyện đan, luyện đan. Nhưng Tần Hâm Hâm, vẫn không hề nhúc nhích.
Trong cả đại điện, mùi thuốc nồng nặc lan tràn khắp nơi.
“Hâm Hâm, đệ mau tỉnh lại đi!”
Tần Ninh gằn giọng nói: “Đệ quên rồi sao? Ninh ca đã hứa với đệ, tương lai cho dù là công chúa thượng quốc, hay là công chúa cương quốc, chỉ cần đệ thích thì Tần Ninh sẽ giúp đệ lấy được cô ta!”
“Ninh ca còn đồng ý với đệ, để đệ trở thành cường giả cái thế, không kẻ nào bắt nạt được đệ!”
“Đệ còn nhớ, lúc ta bị cướp Tinh Môn, là đệ chuẩn bị quan tài cho ta. Ta tỉnh lại còn dọa đệ một trận giật nảy mình!”
“Còn nhớ, lúc nhỏ chúng ta cùng trêu chọc nhị thúc, cùng chịu phạt…”
“Đệ tỉnh lại đi!”
“Tỉnh lại đi!”