Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Lúc này, Tần Ninh cũng nhéo nhéo cổ tay, hắn nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, không nhịn được mà mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá, ta không nhịn được”.  

 

“Ngươi…ngươi dám đánh ta!”  

 

Mái tóc của Tiết Dung hỗn loạn, hai má sưng phù.  

 

Vừa rồi, Lư Dược đánh Tề Thải Nguyệt một cái, nhưng không có thánh lực dao động.  

 

Nhưng mà Tần Ninh lại trực tiếp dùng thực lực cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, ngưng tự thành một cái tát rắn chắc rồi đánh tới.  

 

“Lư Dược, giết hắn, giết hắn!”  

 

Tần Ninh nhìn dáng vẻ điên cuồng kia của Tiết Dung, không nhịn được cười nói: “Thật sự xin lỗi, ta không nhịn được”.  

 

Cười! Tần Ninh còn cười! Tiết Dung tức đến nổ phổi.  

 

“Lư Dược!”  

 

Một tiếng gọi này, vô cùng chói tai.  

 

Lư Dược nhìn về phía Tần Ninh, hư một tiếng rồi nói: “Đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, từ khi nào mà đều ngông cuồng như vậy?”  

 

“Thật xin lỗi, ta không phải là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn các ngươi”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Đã làm tra nam rồi thì cứ ngoan ngoãn làm rùa đen rụt đầu đi, không nên xuất hiện trước mặt người khác, lại còn giả bộ đáng thương làm gì?”  

 

“Ngươi!”  

 

Lư Dược hừ một tiếng, từng bước bước lại gần.  

 

Nhưng đúng lúc này, Thạch Cảm Đương cũng tiến lên phía trước, đá ra một cú.  

 

Một tiếng rầm vang lên, thân thể Lư Dược lùi về sau mười bước, rồi ôm bụng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.  

 

Thạch Cảm Đương khoanh tay hừ một tiếng.  

 

Vừa rồi hắn ta thấy sư tôn không lên tiếng, hắn ta còn tưởng sư tôn không muốn xen vào việc của người khác, chọc ra phiền phức.  

 

Không ngờ là sư tôn cũng không nhịn được.  

 

Giờ phút này, Tiết Dung ngân ngẩn cả người.  

 

Hai người thanh niên này, nhìn qua có vẻ không đơn giản.  

 

“Các ngươi…”  

 

“Làm loạn!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tiết Dung, ánh mắt bình tĩnh.  

 

Một cái liếc mắt này khiến cho toàn bộ lời định nói của Tiết Dung nuốt trở về! Lúc này, Tề Thải Nguyệt ngẩn người, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.  

 

Lúc trước, cô ấy còn cho rằng Lư Dược cũng là bất đắc dĩ.  

 

Nhưng từ sự việc hôm nay, không khó để nhìn ra được, Lư Dược đã không còn tình cảm gì đối với cô ấy!  

 

“Các ngươi là ai?  

 

Gây chuyện trong Đại Nhật Sơn, muốn chết phải không?”  

 

Giờ phút này, một gã đệ tử lớn gan nói.  

 

“Muốn chết?  

 

Cả Đại Nhật Sơn này của ngươi cũng không làm gì được sư tôn của ta đâu”.  

 

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng rồi nói: “Muốn chết, thì cũng là các ngươi muốn chết”.  

 

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt.  

 

“Có chuyện gì?  

 

Sao làm ầm ĩ lên thế này?”  

 

Ngay sau đó, một âm thanh hùng hậu, chính trực vang lên.  

 

Một nhóm ông lão mặc áo bào bước đến.  

 

Dẫn đầu là một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi, một đầu tóc bạc, khí chất cao quý.  

 

“Các ngươi chết chắc rồi!”  

 

Nhìn thấy ông lão kia, Tiết Dung hừ một tiếng nói.  

 

Chết chắc rồi?  

 

“Ông nội!”  

 

Tiết Dung lập tức chảy nước mắt, nàng ta nhanh chóng chạy về phía ông lão kia, chỉ chỉ về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.  

 

Ông lão nghe vậy sắc mặt dần dần lạnh xuống.  

 

Ông ta đi đến trước mặt ba người Tề Thải Nguyệt, Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.  

 

Lúc này, Tiết Dung cũng đỡ Lư Dược dậy, oán hận nhìn về phía ba người Tần Ninh, ánh mắt giống như là đang nói: các ngươi chết chắc rồi!  

 

“Tề Thải Nguyệt, thân là đệ tử tinh anh, ngươi đang làm cái gì vậy?”  

 

“Người ngoài sao có thể tuỳ tiện đi vào bên trong Đại Nhật Sơn của chúng ta?”  

 

Nghe được những lời này, Tề Thải Nguyệt vừa định phản bác, Tần Ninh đã kéo cô ấy lại.  

 

“Ngươi là trưởng lão của Đại Nhật Sơn phải không?”  

 

Tần Ninh mỉm cười nói.  

 

“Ngươi là ai?”  

 

Dám tuỳ tiện tiến vào Đại Nhật Sơn chúng ta, hẳn là cũng biết được hậu quả chứ?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta có thể tiến vào, dựa vào thực lực của Đại Nhật Sơn các ngươi, chắc chắn không phải là cưỡng chế xông vào rồi?”  

 

“Ngươi thân là trưởng lão, chẳng lẽ không nên hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện trước rồi mới xử lý sao?”  

 

Giờ phút này Tiết Nhân ngẩn người.  

 

“Lão phu làm việc như thế nào còn không tới lượt ngươi dạy bảo!”  

 

Khẽ quát một câu, Tiết Nhân hừ nói: “Võ giả ở bên ngoài lại dám nhúng tay vào chuyện của Đại Nhật Sơn, ai cho ngươi lá gan ấy?”  

 

“Ta!”  

 

Đúng lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.  

 

Bên góc rẽ của hành lang, một vài bóng người đi đến.  

 

Lúc này, càng ngày càng

 

Advertisement
';
Advertisement