Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Nhan Như Họa bình thản nói: "Tổ sư gia thu một đồ đệ, đồ đệ thu đồ đệ, mỗi đồ đệ chỉ thu nhận một đồ đệ, đến ta thì là đệ tử đơn truyền đời thứ tám!"  

 

Tám đời?  

 

Đơn truyền?  

 

Tần Ninh lúc này mới hất tay lên, một cái đầu của Cửu Anh bị quăng ra.  

 

Tần Ninh trực tiếp bắt lấy, làm cho hai tròng mắt của Cửu Anh như muốn lòi ra ngoài.  

 

Xảy ra chuyện gì vậy?  

 

Ta là ai?  

 

Đây là đâu?  

 

Cửu Anh giờ phút này một mặt ngơ ngác, chẳng qua nó chỉ hỏi một câu có ăn được không thôi mà, làm gì đến nỗi muốn bóp chết nó như vậy chứ?  

 

Nhan Như Họa cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra biểu lộ của Tần Ninh giờ khắc này rất kỳ lạ.  

 

Tần Ninh đương nhiên phải thế rồi.  

 

Cho tới giờ khắc này, hắn phát hiện, Dương Thanh Vân thật sự là người thông minh nhất trong đám đồ đệ của mình.  

 

Không so sánh thì không có đau thương!  

 

Hắn trải qua đời thứ hai, cũng chính là tám vạn năm trước, ở trong Hạ Tam Thiên hắn được tôn xưng là Ngự Thiên Thánh Tôn.  

 

Mà ở đời thứ hai, hắn chỉ tâm nghiên cứu phép ngự thú!  

 

Một thế chỉ thu một đồ đệ!  

 

Đồ đệ đời thứ hai tên là Ôn Hiến Chi!  

 

Cái tên này có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ trong lĩnh vực ngự thú.  

 

Năm đó, Ôn Hiến Chi từng hỏi hắn, khi hắn rời đi thì Thánh Thú tông phải làm sao!  

 

Tần Ninh lúc ấy nhớ kỹ, chính mình nói là... Phát triển khiêm tốn chút là được!  

 

Hắn đúng là có bảo khiêm tốn, thế nhưng cũng không đến mức… khiêm tốn như vậy chứ!  

 

Ngươi cũng không thể khiêm tốn đến nỗi đến chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất chứ? Đồ đệ cũng không thể chỉ thu nhận một đồ tôn duy nhất chứ?  

 

Thì ra là đã tám vạn năm trôi qua, Thánh Thú tông hiện tại cộng thêm chính Ôn Hiến Chi nữa thì có tổng cộng… chín người?  

 

Khó trách trong thánh vực Thiên Hồng này không có danh tiếng của Thánh Thú tông!  

 

Phát triển “khiêm tốn” như vậy thì danh tiếng cái quỷ gì.  

 

Nghĩ tới đây, Tần Ninh thật sự cảm thấy.  

 

Trong đám đồ đệ, Dương Thanh Vân là người bình thường nhất.  

 

Tần Ninh gắt gao nắm chặt một cái đầu của Cửu Anh, cuối cùng, thấy Cửu Anh như muốn tắt thở thì mới buông tay, mỉm cười nhìn Nhan Như Họa.  

 

Thế nhưng giờ phút này, Nhan Như Họa lại cảm giác Tần Ninh có vẻ như rất… tức giận!  

 

"Ta không sao!"  

 

Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa, lần nữa nói: "Ôn Hiến Chi hiện nay ra sao rồi?"  

 

"Hả?"  

 

Nhan Như Họa lần này càng sửng sốt.  

 

Tại sao Tần Ninh lại biết tất cả mọi chuyện.  

 

Nhan Như Họa thấp giọng nói: "Ngươi có thù oán gì với Thánh Thú tông chúng ta?"  

 

"Lời này là có ý gì?"  

 

"Bằng không vì sao ngươi lại hiểu Thánh Thú tông chúng ta như vậy?", Nhan Như Họa thần bí nói: "Tổ sư gia đã nói, năm đó lão tổ tông nói phải khiêm tốn, tổ sư gia những năm qua cực kỳ khiêm tốn như lời lão tổ tông dạy, Thánh Thú tông chúng ta cũng không đắc tội người nào, ngươi không phải là kẻ thù của Thánh Thú tông chúng ta sao?"  

 

Ha ha!  

 

Khiêm tốn!  

 

Thật sự là quá khiêm tốn luôn đấy!  

 

Đến mức chỉ có tám người đệ tử, cộng thêm tông chủ là chín người, đến mức toàn bộ thánh vực Thiên Hồng đều không biết đến sự tồn tại của cái tông môn này.  

 

"Không có thù, nhưng quen biết, xem như bạn cũ!"  

 

"Thật sao?"  

 

Nhan Như Họa không tin.  

 

"Đương nhiên là thật, thú cưỡi của tổ sư gia các ngươi chính là thánh thú cấp chín - Huyết Thể Thanh Thiên Giao đúng không?"  

 

Nghe vậy, Nhan Như Họa sốc toàn tập, lập tức

 

Advertisement
';
Advertisement