Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Mỗi cái đều tràn đầy sức bật mạnh mẽ.  

 

Nhưng mà, khi đối mặt với sự đè ép của trọng kiếm Vạn Quân, từng cái từng cái lại bị hao tổn dưới tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

“Đáng chết!”  

 

Bình Tiêu chửi thầm một tiếng, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển.  

 

Tần Ninh bình thản nhìn về phía Bình Tiêu.  

 

Cuối cùng, từng kiếm khí bị tiêu hao.  

 

Bình Tiêu bất lực nói: “Ta thua!”  

 

Là thật sự thua! Công kích của hắn ta không phá được phòng ngự của Tần Ninh.  

 

Giờ phút này, hắn ta cũng bó tay hết cách.  

 

“Ta có thể xem kiếm của ngươi không?”  

 

“Có thể!”  

 

Tần Ninh tuỳ ý ném kiếm qua.  

 

Bình Tiêu giơ hai tay đón lấy kiếm.  

 

Rầm! Thế nhưng trong nháy mắt, một tiếng ầm vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất.  

 

Bình Tiêu trợn mắt há hốc mồm.  

 

Hắn ta đã có chuẩn bị, thế nhưng…vẫn không bắt được.  

 

Hắn ta cúi xuống, từ từ nâng trường kiếm lên, lúc này, hai bên má hắn ta chảy đầy mồ hôi.  

 

Rất nặng! Ánh mắt Bình Tiêu mang theo vài phần chua xót.  

 

“Tần huynh quả nhiên không phải là người bình thường!”  

 

Chắp tay, Bình Tiêu trả trường kiếm lại cho Tần Ninh.  

 

Trận đấu buổi sáng, đến đây là kết thúc.  

 

Trận chiến này của Đại Nhật Sơn, vẫn là thua ít thắng nhiều như trước.  

 

Mà ba người Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương, có thể nói là nhân tố mới xuất hiện, hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.  

 

“Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng!”  

 

Dương Tam Tuần cười nói: “Lấy biểu hiện của các ngươi, chỉ sợ lần này, tiến vào trong nhóm mười người đứng đầu không phải là vấn đề!”  

 

Dương Tam Tuần vô cùng vui vẻ.  

 

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, xem như là nửa đường bị hắn ta kéo qua nhập bọn, mà Vân Sương Nhi là do mấy vị lão tổ đặc cách.  

 

Nhưng mà biểu hiện của ba người này làm cho Đại Nhật Sơn vô cùng có thể diện.  

 

Mọi người đều tự rời đi, chờ đợi trận đấu buổi chiều.  

 

Lầu các, trong phòng.  

 

Tần Ninh khoanh chân ngồi trên giường, khẽ híp mắt lại.  

 

Tam hồn trong cơ thể đã đạt tới cực hạn.  

 

Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh vẫn áp chế lại như trước.  

 

Hắn chưa muốn đột phá lúc này.  

 

Ít nhất là để cho người ta cảm thấy hắn vẫn là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn như trước.  

 

Hơn nữa, lần đấu võ Thanh Châu này, hắn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.  

 

“Tần Ninh?”  

 

Cửa sổ mở ra, Nhan Như Hoạ không chút hình tượng ngồi lên trên bệ cửa sổ, cô ta nhìn Tần Ninh nói: “Đừng tu luyện nữa, làm bộ làm tịch…”  

 

“Cô tới đây làm gì?”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ cười nói.  

 

“Không phải là ngươi bảo ta theo dõi hành động của Thiên Hạc lâu sao?”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement