"Không sao".
Thạch Cảm Đương nắm chặt hai tay, cười nói: "Tới đi".
"Hừ!"
Hiên Viên Anh sắc mặt lạnh lẽo, nắm chặt hai tay, bộc phát ra khí thế cuồng bạo.
Một tiếng nổ ầm vang lên.
"Băng Sơn Quyền!"
Thạch Cảm Đương ném ra một quyền, vẫn là kiểu mạnh mẽ thẳng tiến không lùi.
Hiên Viên Anh thì nở một nụ cười lạnh lùng, cũng vung ra một quyền.
"Tàn Nguyệt Quyền!"
Hai quyền va nhau, vang lên tiếng va chạm.
Oanh... Hai quyền ấn đụng độ.
Hai người cũng vừa chạm vào thì lập tức tách ra.
Giờ khắc này, ai cũng cảm giác được lực bộc phát và sức mạnh của hai người mạnh mẽ cỡ nào.
"Lại đến, Băng Địa Quyền!"
Thạch Cảm Đương đang lui lại thì đột nhiên xông ra, tiếng nổ vang lên, quyền phong gào thét, ngưng tụ sức mạnh.
Giờ khắc này, tiếng nổ càng thêm vang dội.
Mặt đất vỡ vụn lại tiếp tục rung động.
Hiên Viên Anh giờ phút này trở nên cẩn thận, sải bước ra, bùng nổ sức mạnh.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Khí tức cuồng bạo đó mang theo sự áp bách khiến lòng người run sợ.
"Tàn Nguyệt Thánh Thiên Chỉ!"
Một chỉ ấn trực tiếp điểm xuống.
Nắm đấm cùng chỉ ấn va chạm, đất đá bay tán loạn.
Từng luồng khí tức bá đạo hiện ra làm cho lòng người chập chờn.
"Khốn kiếp!"
Hiên Viên Anh giờ phút này khẽ quát lên, sắc mặt mang theo vài phần lạnh lùng.
Khi chỉ ấn cùng quyền phong giao thoa, Thạch Cảm Đương lần nữa bộc phát ra sóng khí mạnh mẽ. Thạch Cảm Đương này cũng không dễ đối phó như vậy.
Một tiếng ầm ầm vang lên, khí tức mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Cảnh giới Địa Thánh tam phách của Thạch Cảm Đương cực kỳ vững chắc, sức mạnh trong cơ thể cũng vô cùng bá đạo, là thẳng tiến không lùi.
So với Khâu Tử Kiêu thì đúng là mạnh không chỉ một chút.
"Băng Thiên Quyền!"
Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương rít lên một tiếng.
Trên bầu trời có một quyền ảnh trực tiếp nện xuống.
Quan tâm đếch gì Địa Thánh tứ phách, dù sao cứ đem hết toàn lực đánh ra là xong.
Thạch Cảm Đương giờ khắc này chỉ có một suy nghĩ như thế.
Một quyền trực tiếp đập xuống, để xem Hiên Viên Anh có thể chống cự lại hay không.
Bành… Một tiếng nổ trực tiếp vang lên.
Hiên Viên Anh đưa hai tay vắt ngang trước người.
Quyền kình kia rơi xuống.
Hiên Viên Anh lập tức tái mặt, vội vàng rút lui.
Một khí thế bá đạo chui vào trong cơ thể.
Thần sắc của Hiên Viên Anh mang theo vài phần lạnh lùng.
"Ngươi..."
"Ta làm sao?"
Thạch Cảm Đương cười khà khà: "Mau chóng thể hiện ra thực lực chân chính đi, nếu không ngươi sẽ không chịu nổi một quyền tiếp theo của ta đâu".
Nghe đến lời này, Hiên Viên Anh lại cười nhạo một tiếng: "Không chịu nổi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"