Minh Thanh Thanh ăn độc!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng nâng Minh Thanh Thanh dậy.
Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, lắc đầu.
Cỏ Tử Lăng nâu!
Là loại cỏ cực độc, nuốt vào rồi thì có trời cũng không cứu nổi!
Minh Thanh Thanh cười thê lương: “Là ta đã hại chết Hâm Hâm, Tần đại ca, xin lỗi huynh, mong huynh có thể đồng ý cho ta và Hâm Hâm... chôn cùng một chỗ!”
Minh Thanh Thanh nói xong thì ánh mắt cũng tối sầm.
Tần Ninh nắm chặt hai tay, không nói lời nào.
Có lẽ Minh Thanh Thanh đã nghĩ xong từ lâu, mặc dù là bị ép, nhưng khi thấy Hâm Hâm an toàn, cô ta sẽ tự sát.
Cô ta thật lòng yêu Hâm Hâm!
Vốn là một chuyện tốt, là một đôi tình nhân yêu thương nhau, nhưng lại vì sự tự tin của hắn mà thành ra thế này.
Nhưng càng đáng kinh tởm hơn là, thượng quốc Đại Minh dám bội tín!
Tần Ninh mở nắp quan tài ra, ôm thi thể của Minh Thanh Thanh đặt vào bên trong, dựa sát vào vai của Tần Hâm Hâm.
“Hâm Hâm, ca không bảo vệ được đệ, đây là lỗi của ca!”
“Nhưng đệ nhìn này, những kẻ hại chết đệ, dù chỉ tham gia vào một chút, thì chắc chắn sẽ phải chết!”
“Hôm nay, ta sẽ lấy hoàng cung của thượng quốc Cảnh Thiên này để làm nơi an táng cho đệ!”
“Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ!”
Tần Ninh lại đóng nắp quan tài vào.
Mà lúc này, quảng trường đã ồn ào như cái chợ.
Ngày đại hôn của Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Thái tử phi lại chôn cùng người khác!
Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn mà.
Quan trọng nhất là, một vị hoàng tử và một vị Thái tử bị giết, đây càng là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử của hai thượng quốc Cảnh Thiên và Đại Minh!
Mọi người nghị luận ầm ầm, nhưng không ai ra tay.
Cảnh Thượng đã đứng dậy.
“Giết em trai ta, cướp vợ của ta, Tần Ninh, ngươi to gan lắm!”, Cảnh Thượng vung tay lên, một cây thương dài xuất hiện trong tay hắn ta.
Lúc này, mọi người đều sửng sốt.
Cảnh Thượng muốn đích thân ra tay báo thù rửa hận.
Nhưng thiếu niên này đúng là gan to tày trời, dám giết cả Thái tử lẫn hoàng tử thượng quốc, đúng là tìm cái chết mà.
Đây là hoàng thành, đế đô của thượng quốc Cảnh Thiên.