Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Thiên Hạc lão nhân từng bước bước lên phía trước, khí tức trong cơ thể nở rộ, phóng ra ngoài.  

 

Lực lượng toàn thân bùng nổ, mọi người chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị nghiền ép.  

 

Mà lực áp chế kia còn không phải là nhắm vào bọn họ! Nếu như là phóng thích vào bên ngoài cơ thể bọn họ…uy áp kia làm cho người ta không thể nào thừa nhận nổi! Hai vị Thiên Thánh, đồng thời ra tay với Tần Ninh và Nhan Như Hoạ.   

 

Giờ phút này, trong Thiên Hạc lâu, một đám người nơm nớp lo sợ.  

 

Nhóm Địa Thánh đều rút lui.  

 

Nếu như bị cuốn vào, chết ở nơi này thì thật sự là…không có chỗ để nói rõ lý lẽ! Mà giờ phút này, cách Thiên Hạc lâu mấy trăm dặm, trong một tòa thành trì.  

 

Nơi yên hoa liễu hạng, từ xưa đến nay, hễ là đàn ông đều không thể chống cự lại sức hấp dẫn của nơi này.  

 

Cho dù là võ giả, cũng không phải là người không có cảm xúc và dục vọng! Lúc này, bên trong một toà thật lớn, sương khói mờ ảo.  

 

Tấn Triết giật mình một cái, từ trên giường hoảng sợ ngồi dậy.  

 

Trên giường, ngổn ngang bảy, tám người phụ nữ đang độ xuân sắc, quần áo không chỉnh tề, thân thể lười biếng, dường như có chút mệt mỏi.  

 

Tấn Triết từ trên giường chui ra, đứng ở trong phòng lắc lắc đầu.  

 

“Mẹ nó, ngủ quên!”  

 

Từng bước bước ra, Tấn Triết biến sắc, bước chân phù phiếm.  

 

“Xong rồi, đêm qua chiến đấu với tám người phụ nữ, bây giờ bước đi phù phiếm, sao có thể giúp được đồ đệ của ta?”  

 

“Ai bảo ngươi không biết kiềm chế lại?”  

 

Một âm thanh vang lên từ trong cơ thể Tấn Triết.  

 

“Tiểu Huyền Huyền, nói như thế mà lương tâm ngươi không đau sao?”  

 

Tấn Triết mắng: “Trước kia, lão tử cực kỳ không thích phụ nữ, bây giờ lại ngày ngày đêm đêm không thể rời khỏi phụ nữ, còn không phải là vì ngươi sao?”  

 

“Huyền Minh Vương Xà, thiên tính dâm dục!”  

 

“Cút đi!”  

 

“Xí…”, hai người đấu võ mồm một lát thì một người phụ nữ ở trên giường lười biếng đứng dậy, nhìn về phía Tấn Triết, làm nũng nói: “Tấn Triết công tử, muốn đi sớm như vậy sao?”  

 

Nhìn thấy nàng kia thần thái lười biếng, dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt Tấn Triết trở nên mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng đã muộn, bây giờ đi cũng chậm rồi, đồ đệ ta không phải là đồ ngốc, đánh không lại thì bỏ chạy, dưới Thiên Thánh tam phẩm không ngăn cản được nàng”.  

 

Sau khi an ủi mình một phen, Tấn Triết lại nhào về phía giường…  

 

 

 

Lúc này, Nhan Như Hoạ bị Thiên Hạc lão nhân áp chế mọi nơi, đáy lòng đem sư phụ nhà mình mắng một ngàn tám trăm lần.  

 

“Lão rùa già Tấn Triết, càng sống lâu càng ngu ngốc!”  

 

“Lão sắc quỷ Tấn Triết, sớm muộn gì cũng thành quỷ!”  

 

“Tấn Triết…Đồ suy thận, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt!”  

 

Một câu rồi lại một câu, căn bản là không hề ngừng lại.  

 

Nếu như không phải là có Tiểu Bạch bên cạnh thì cho dù cô ta có là Địa Thánh đỉnh phong, cũng không chống đỡ được trước áp lực của Thiên Hạc lão nhân.  

 

Lão già này không phải là Thiên Thánh nhất phẩm, mà là nhị phẩm.  

 

Thiên Thánh nhất phẩm đã vô cùng trâu bò, càng đừng nói đến nhị phẩm!  

 

Nhan Như Hoạ quay người, nhìn về phía Tần Ninh ở bên kia.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh cũng bị Hiên Viên Phong Tồn áp chế.  

 

Thấy một màn như vậy, Nhan Như Hoạ không nhịn được mắn: “Lão già Tấn Triết kia…Ngày mai về trời đi…”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement