Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Tề Tu bước ra một bước, đằng đằng sát khí.  

 

Cùng lúc đó, khí thế của Nhan Như Họa cũng không giảm, sát khí bùng nổ.  

 

Bùm…  

 

Hai người va chạm với nhau.  

 

Nhan Như Họa lùi lại, nhìn lại Tề Tu, hắn ta đang đứng trên không, dõi mắt nhìn xuống, vẻ mặt lãnh đạm.  

 

Thanh Châu chênh lệch cực lớn so với Tề Châu.  

 

Thực lực của võ giả Thanh Châu không ra gì cả, nhưng ai nấy đều nóng tính.  

 

Cũng nên gia tay giáo huấn chút mới được.  

 

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tề Tu, trong mắt xẹt qua một tia sáng không đoán trước được, lóe lên rồi biến mất.  

 

“Các ngươi, đi bắt đám Ma tộc kia, mang về vương phủ!”  

 

Tề Tu hừ nói.  

 

Tiểu vương gia Tề Bác lại chắp tay nói: “Các vị, thật sự có lỗi, đám Ma tộc này có ý nghĩa rất lớn với ta, ta rất cần, xin lỗi!”  

 

Nhìn thấy tiểu vương gia nhà mình làm dáng thế này, Tề Tu cũng hơi nhíu mày lại.  

 

Đối với những người này, cần gì phải làm thế?  

 

Nhan Như Họa rơi xuống đất, tức giận lạnh cả mặt, nhìn Tần Ninh mà quát lớn: “Tên khốn kiếp kia, sao không ra tay?”  

 

“Ngươi mắng ta?”  

 

Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa, lại cười nhạt: “Cẩn thận sau này bị sư tổ đánh đấy!”  

 

“Ngươi còn có tâm trạng ở đó đùa à?”  

 

Nhan Như Họa bị tức chết rồi!  

 

“Tên khốn Tấn Triết kia lại dám lỡ hẹn, sau này ta nhất định sẽ nói với sư gia chuyện này, để sư gia hung hăng trừng phạt hắn ta!”  

 

“Ế….”  

 

Đúng lúc này, từ hư không, có một giọng nói vang lên.  

 

“Tiểu Họa Họa à, không đến mức đó chứ!”  

 

Giọng nói kia vang lên, chỉ thấy giữa hư không, một người dậm chân đi ra.  

 

Vị trí người kia xuất hiện là sau lưng Tề Tu.  

 

Một người mặc trường sam màu đỏ, mái tóc dài được buộc lên, có vài sợi tóc xõa xuống hai bên mặt, gương mặt tuấn tú phi phàm nhưng lại có chút tái nhợt như là bị hư thận.  

 

Chính là Tấn Triết!  

 

Tấn Triết bất ngờ xuất hiện sau lưng Tề Tu, một luồng sáng đen lóe lên trong cơ thể.  

 

Tề Tu là cảnh giới Thiên Thánh nhị phẩm, lại không có chút sức phản kháng nào, bị luồng ánh sáng đen kia trói buộc.  

 

Tiếng kêu như tiếng rắn phì vang lên.  

 

“Nam nhân thối!”  

 

Tình cảnh lúc này rất là kỳ quái.  

 

Cơ thể Tấn Triết cứ như hóa thành rắn, trói buộc lấy cơ thể Tề Tu.  

 

Tấn Triết đạp hư không, chậm rãi đi ra, cười nhạt nói: “Tiểu Họa Họa, có biết vì sao sư tôn tới trễ không?”  

 

“Là bởi vì trong vùng đất Thanh Châu xuất hiện một cỗ khí tức Thiên Thánh rất mạnh, muốn gấp rút tiếp viện cho thành Thiên Hạc, sư tôn đi diệt vị Thiên Thánh cường đại kia, nên mới tới trễ…”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement