Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)



 

Hương vị của các loại cá, tôm lạ lùng này thật là hấp dẫn.  

 

Bốn người ăn cơm xong, Nhan Như Họa nhận lấy hồ lô rượu của mình, lắc lắc, cô ta có chút hài lòng.  

 

“Tính tiền!”  

 

Tề Bác rất hiểu chuyện, hắn ta đón lấy tiểu nhị, chủ động đi tính tiền.  

 

“Chào các vị, tổng cộng là mười bảy vạn thánh thạch ạ”.  

 

Tề Bác nghe vậy bèn gật đầu, nói: “Ừ, được, mười bảy… hả? Vạn?”  

 

Tiểu nhị của quán rượu gật đầu ngay lập tức.  

 

“Ngươi đang trêu ta phải không?”  

 

Lúc này, Tề Bác cũng tỏ vẻ hung ác, hắn ta nói: “Ngươi thật sự xem ta là tên ngốc hả? Bữa cơm này cùng lắm là mấy ngàn thánh thạch thôi, mười bảy vạn? Quá đáng lắm?”  

 

Tên tiểu nhị kia cũng bày ra vẻ khó xử, nói: “Cơm không quý nhưng mà rượu quý mà!”  

 

“Rượu trong hồ lô của vị khách kia chính là một nửa số rượu ngon mà chúng ta cất giữ lâu nay, tổng cộng là mười sáu vạn một ngàn thánh thạch”.  

 

Nghe thấy vậy, mặt Tề Bác đờ đẫn, hắn ta xoay người lại nhìn Nhan Như Họa.  

 

Nhan Như Họa bĩu môi nói: “Không gian trữ vật là hồ lô đựng rượu, không được à? Bằng không ngươi nghĩ rằng mỗi ngày ta uống cái gì trong hồ lô hả, chẳng lẽ là rượu không khí à?”  

 

Sắc mặt của Tề Bác điêu tàn, hắn ta không dám phản bác, vội trả thánh thạch.  

 

Quá độc ác, thật là quá độc ác!  

 

Nếu như cứ đi theo ba người này như vậy, không bao lâu nữa, hắn ta sẽ nhanh chóng xài hết thánh thạch trên người mất thôi!  

 

Giờ phút này, Tề Bác mang theo vẻ mặt u sầu và bước lên thuyền.  

 

Đây đúng thật là con thuyền lớn nhất ở đây.  

 

Dài gần ngàn mét, cao hơn ba trăm mét.  

 

Hơn nữa cả chiếc thuyền đều được khảm viền vàng, thân thuyền được tạo thành bởi thiết mộc ngàn năm vô cùng cứng rắn.  

 

Loại thiết mộc này có trọng lượng rất nhẹ, nhưng mà lại vô cùng bền chắc, cực kỳ thích hợp để đóng thuyền.  

 

Sau khi bước lên thuyền, cả bốn người đều có cảm giác như chiếc thuyền này lớn như một thị trấn nhỏ, cần thứ gì thì có thứ đó.  

 

Tề Bác vội vàng nói: “Điều kiện không tồi nhỉ, không uổng phí số tiền cao ngất ngưởng mà ta đã bỏ ra để thuê nó”.  

 

“Bao nhiêu tiền?”  

 

Tề Bác cười nói: “Thuê ba ngày, bốn người, mỗi người mười vạn thánh thạch”.  

 

Vừa nói xong, Tấn Triết và Nhan Như Họa cùng lúc nhìn về phía Tề Bác, giơ ngón tay cái lên.  

 

Ba ngày! Bốn mươi vạn thánh thạch!  

 

Tuyệt vời! Không hổ danh là thế tử của thánh quốc Đại Tề, nhìn dáng vẻ của Tề Bác thử xem, không có một chút xót của nào luôn!  

 

 

 

Tề Bác gãi gãi đầu nói: “Quý lắm đúng không?  

 

Ta cảm giác rất đáng giá!”  

 

“Không quý không quý”.  

 

Nhan Như Hoạ vội vàng nói: “Rất có lời, dù sao đây cũng là nơi lớn nhất trong con thuyền rồi!”  

 

Tề Bác cười ha ha.  

 

Sau khi lên thuyền, nhìn kỹ mới thấy con thuyền này rất lớn, đủ để chở hơn vạn người, nhưng khi đi vào trong thuyền thì chỉ có trên dưới nghìn người mà thôi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement