Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến đến đến, tất cả vạn thú rống lên đi!”  

 

Gào…Ngao ngao….Vù vù…Ùm bò…  

 

Trong khoảnh khắc, núi rừng truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, truyền đi hơn trăm dặm.  

 

Giờ phút này, đệ tử của tam đại tông môn sắc mặt trắng bệch.  

 

Nếu như mấy vạn con thánh thú này kéo nhau đến cùng lúc…có thể xé nát bọn họ…  

 

Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình cũng trở nên tái nhợt.  

 

Tần Ninh cười nói: “Đã nói cho các ngươi biết rồi, đây là địa bàn của người khác, nếu như các ngươi không muốn đi thì có thể không đi, ở lại làm một phần của Thánh Thú tông”.  

 

Nghe được những lời này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình càng trở nên khó coi.  

 

“Ta sẽ rời đi ngay lập tức!”  

 

Nguyệt Phần Nhân cầm đầu nói: “Trước đây đã đắc tội rồi, thật sự xin lỗi, nơi này đã được ta sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, xem như là ta chuộc tội!”  

 

Thiên Phong Quần cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, xem như là ta chuộc tội!”  

 

La Kình cũng vội vàng chắp tay.  

 

Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười khẽ nói: “Không được!”  

 

Lời này vừa nói ra, trong lòng ba người không khỏi căng thẳng.  

 

“Vừa rồi cho các ngươi đi thì các ngươi không đi, bây giờ muốn đi, ta lại không muốn cho các ngươi đi rồi!”  

 

Lời này vừa nói ra, trong mắt ba người đều tràn đầy khó hiểu.  

 

Tần Ninh mỉm cười nói: “Phần Nguyệt đường, Thiên Chiếu đường, Sâm La đường, tam đường sáp nhập vào Thánh Thú tông, bảo vệ xung quanh Thánh Thú tông”.  

 

“Lời mà Tần Ninh ta nói ra, tuyệt đối không có khả năng thay đổi!”  

 

“Cho nên, bây giờ tới rồi, muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại thì cũng phải ở lại!”  

 

Một lời vừa dứt, Tần Ninh đạp chân bay lên không trung, đứng ở trên sơn môn của Thánh Thú tông.  

 

“Thánh Thú tông không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”  

 

Lời nói truyền đi.  

 

Một tiếng vù đột nhiên vang lên.  

 

Trong Thánh Thú tông, những cung điện lẻ loi, phân tán kéo dài trăm dặm bỗng nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt.  

 

Trong lúc từng ánh hào quang dâng lên, chỉ thấy phía trên mỗi một toàn cung điện, mỗi một tòa lầu các đều xuất hiện hư ảnh của một con thánh thú.  

 

Ước chừng là hơn vạn loài, tất cả đều bay lên không trung.  

 

“Thánh Thú tông, có đại trận hộ tông”.  

 

“Vạn Thú Triều Bái trận!”  

 

Hai tay Tần Ninh từ từ buông xuống, hắn thốt lên một câu, trong chớp mắt, đại trận nhấp nhô cao thấp, nối tiếp nhau…  

 

 

 

Trong thời gian nháy mắt, Thánh Thú tông to như vậy được bao phủ bởi một lớp hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng đâm thẳng lên bầu trời, ngưng tụ thành từng hư ảnh.  

 

Hư ảnh nối tiếp nhau bay lên giữa không trung rồi hội tụ lại một chỗ, sau đó biến thành một thác nước che trời, bao phủ toàn bộ Thánh Thú tông!  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement