Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Tề Tư Tư hừ một tiếng nói: “Sau khi đệ rời đi không bao lâu, Tề Diệp năn nỉ phụ vương, đem con gái của Tề Hồn thúc gả cho hắn ta”.  

 

“Hiện tại, phụ vương cũng đã có quyết định rồi, bên phía Tề Hồn thúc thúc cũng không có vấn đề gì…”  

 

Giờ phút này, sắc mặt Tề Bác cứng đờ.  

 

“Tên Tề Diệp này!”  

 

Tề Bác hừ hừ.  

 

Hắn ta quay lại nhìn mấy người Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, chuyện tìm người ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, chúng ta trở về vương phủ trước đi!”  

 

“Được!”  

 

Tề Bác gặp phải phiền phức, mấy người Tần Ninh cũng không nói gì thêm.  

 

Sau đó, bốn người Tần Ninh đi theo Tề Tư Tư và Tề Bác nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.  

 

“Tứ đệ!”  

 

Một âm thanh mang theo sự vui mừng đột nhiên vang lên.  

 

“Đại ca!”  

 

Tề Bác quay người lại thì thấy mấy bóng người đang đi xuống từ trên lầu, kinh ngạc nói.  

 

Chỉ thấy người cầm đầu đám người là một thanh niên, tóc dài buộc sau đầu, đầu đội ngân quan, trang phục quý giá, khí chất phi phàm.  

 

“Tên nhóc nhà ngươi, biến mất cả mấy tháng nay, đi đâu đấy?”  

 

Người thanh niên mỉm cười nói.  

 

“Một lời khó nói hết, đại ca, ta trở về có việc gấp, xong việc ta sẽ tìm ngươi uống rượu!”  

 

“Được!”  

 

Tề Bác dẫn theo mấy người, xoay người rời đi.  

 

Ở phía sau, ánh mắt Tề Tư Tư nhìn về phía người thanh niên này có chút không tự nhiên.  

 

Lúc này, người thanh niên kia cũng cười nói: “Tư Tư muội muội, về chuyện lớn cả đời của muội, muội phải lo liệu cho tốt”.  

 

Lời này vừa nói ra, bước chân của Tề Bác ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ.  

 

“Tỷ, chuyện lớn cả đời của tỷ?”  

 

Tề Bác sửng sốt nói: “Tỷ coi trọng ai rồi?”  

 

“Đừng quản chuyện của tỷ, quan tâm chuyện của đệ trước đi!”  

 

Tề Tư Tư thúc giục nói: “Nhanh trở về đi, coi chừng phụ vương lột da đệ”.  

 

Nói xong, mấy người rời đi.  

 

Mà giờ phút này, nụ cười trong mắt người thanh niên kia dần dần biến mất.  

 

“Đại thế tử, hình như Tề Tư Tư sẽ không…dễ dàng đồng ý như vậy…”  

 

“Không đồng ý? Không đồng ý cũng không được!”  

 

Tề Phương Vũ mỉm cười nói: “Thập hoàng tử vừa gặp đã coi trọng Tề Tư Tư, mà thập hoàng tử lại là người của thất hoàng tử, nếu như không hầu hạ tốt vị chủ nhân này, chúng ta sẽ rất khó sống yên ổn dưới trướng của thất hoàng tử…”  

 

“Hiểu rồi!”  

 

Giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, mấy người Tề Tư Tư, Tề Bác đi thẳng về phía Khánh Vương phủ.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement