Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

"Tề Khánh đối xử với ngươi như huynh trưởng, từ trước tới nay hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ta lại không ngờ cái loại lòng lang dạ sói nhà ngươi đã đầu quân cho thất hoàng tử từ lâu, độc của ta là do ngươi hạ đúng không?"  

 

"Hôm nay, không giao ra bốn tên kia, dù là bản vương mất mạng ở đây thì Hồn Vương phủ các ngươi cũng phải trả một cái giá cực đắt!"  

 

Mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập phẫn nộ.  

 

Tề Hồn giờ phút này lại sững sờ, nói: "Tề Khánh huynh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta không biết gì hết, Tư Tư bị sao thế? Tề Bác cũng bị làm sao à? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"  

 

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tề Khánh càng thêm đỏ, sát khí bành trướng.  

 

"Ngươi còn giả vờ nữa à!"  

 

Tề Khánh giờ phút này nộ hỏa công tâm, tay cầm trường đao chém ra.  

 

"Để ta tiêu diệt Hồn Vương phủ của ngươi, để xem ngươi còn giả vờ nữa hay không!"  

 

Giờ khắc này, Tề Hồn sắc mặt kinh hãi, vội vàng nói: "Khánh huynh, nhất định là có hiểu lầm trong chuyện này, ta thật sự không rõ là có việc gì đang xảy ra ở đây!"  

 

"Aaa..."   

 

Tề Khánh giờ phút này tức sùi bọt mép, tóc trắng phơ, xông phi tới.  

 

"Giết cho ta!"  

 

Vô sỉ đến cực điểm!   

 

Lúc trước sao ông ta lại thân thiết với Tề Hồn cơ chứ?  

 

Kẻ này quả thực là vô sỉ đến cực điểm!   

 

Giờ khắc này, bên khóe miệng Tề Hồn lóe lên một đường cong rồi biến mất.  

 

"Tề Khánh, nếu ngươi cứ không biết tốt xấu như thế thì cũng đừng trách ta vô tình".  

 

"Đừng giả bộ, Tề Hồn, hôm nay, ngươi không chết thì ta đi đời thế thôi!"  

 

Oanh...   

 

Trong chốc lát, hơn ngàn người đi theo Tề Khánh chen chúc xông ra, trực tiếp tấn công.  

 

Tề Hồn giờ phút này vung tay lên.  

 

Trong khoảnh khắc, cũng có hơn ngàn người từ trong vương phủ xông ra.  

 

Thấy cảnh này, ánh mắt Tề Khánh càng thêm hung ác.  

 

Cái tên khốn này đã sớm biết ông ta sẽ đến.  

 

Đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy.  

 

"Tư Tư, Bác Nhi..."   

 

Tề Khánh thì thầm nói: "Là vi phụ có lỗi với các con, hôm nay dù có phải chết thì vi phụ cũng sẽ thẳng tiến không lùi!"  

 

Tần Ninh bảo ông ta không thể quá mức vận dụng sức mạnh của tam hồn thất phách nếu không khí độc sẽ tỏa ra, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.  

 

Ông ta có thể nhẫn nhịn một tháng rồi tiếp tục mưu đồ đại kế.  

 

Thế nhưng...   

 

Con trai còn đang khó giữ tính mạng, con gái thì bị làm nhục, ông ta… nhất thời không thể nhẫn nhịn nổi.  

 

Hữu dũng vô mưu?  

 

Có một số thời khắc lại không thể nhẫn nhịn nổi.  

 

Ẩn núp?  

 

Ẩn núp là thế nào?  

 

Nếu ông ta ẩn núp một tháng này, chỉ e chưa bị độc tố hại chết thì cũng sẽ chết vì tức!  

 

"Giết!"  

 

Vừa nghĩ đến đây, Tề Khánh tiếp tục xông lên.  

 

Hôm nay, không cầu sống, chỉ cầu chết!   

 

Oanh...   

 

Trong chốc lát, Tề Khánh cùng Tề Hồn va chạm cực mạnh.  

 

Mà các võ giả ở quận thành phụ thuộc của hai vương gia cũng bắt đầu chém giết.  

 

Hồn Vương phủ bộc phát ra trận chiến kinh thiên động địa.  

 

Trên trăm vị Thiên Thánh, mấy trăm vị Địa Thánh giao chiến khiến cho toàn bộ Hồn Vương quận bộc phát ra âm thanh kinh hồn.  

 

Mà lúc này, tại một tòa lầu cao cách Hồn Vương phủ mấy chục dặm trong Hồn Vương quận.  

 

Tề Ngọc Phong, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đang ở đây.  

 

"Đánh nhau rồi kia..."   

 

Tề Phương Vũ giờ phút này mỉm cười nói: "Xem ra đúng là như tam đệ nói, người cha đáng kính của chúng ta thấy dáng vẻ của Tề Tư Tư cùng Tề Bác thì không thể nhịn nổi nữa!"  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement