Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)


 

Bốn phía Tề Ngọc Phong xuất hiện từng chiếc xúc tua sấm sét, quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.  

 

“Ngươi…Tần Ninh…Phụ vương của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, thất hoàng tử điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.  

 

Tề Ngọc Phong lạnh lùng quát lớn.  

 

“Thất hoàng tử sao?”  

 

Tần Ninh thì thầm nói: “Ta sẽ đi tìm hắn ta”.  

 

Mà bấy giờ, Tần Ninh nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói: “Trước tiên, cần phải hỏi tội ngươi đã”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư.  

 

Tề Tư Tư sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên phía trước.  

 

Bàn tay Tần Ninh vung lên, một lôi kiếm xuất hiện ở trước mặt cô ấy, Tần Ninh chậm rãi nói: “Vết thương bên ngoài cơ thể đã không còn là vấn đề, nhưng mà vết thương trong lòng lại vô cùng khó để chữa lành!”   

 

“Tề Ngọc Phong, chính là vết thương lòng của cô”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Xử lý như thế nào, cô tự mình quyết định!”  

 

Nghe được những lời này, vẻ mặt Tề Tư Tư trở nên sửng sốt.  

 

Bàn tay chậm rãi cầm lấy lôi kiếm.  

 

“Tư Tư…”  

 

Lúc này, vẻ mặt Tề Ngọc Phong đầy hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Tư Tư, ta bất đắc dĩ bị ép buộc, phụ thân và thất hoàng tử hợp tác với nhau, ta chỉ là thế tử, cũng không còn cách nào khác, ta không thể phản kháng lại cha ta, cũng không thể nào phản kháng lại thất hoàng tử, muội cũng biết, ta thích muội mà!”  

 

Nghe được những lời này, Tề Tư Tư lộ ra nụ cười tự giễu.  

 

“Thích ta?”  

 

Tề Tư Tư mỉm cười nói: “Chữ thích của ngươi, ta không nhận nổi, đêm hôm đó…ta đã thấy ngươi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi…căn bản là không có một tia áy náy nào”.  

 

Phập phập!  

 

Trường kiếm xuyên qua thân thể của Tề Ngọc Phong.  

 

“A…”  

 

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Cơ thể Tề Ngọc Phong giống như bị thiêu cháy, đau đớn đến tận xương tuỷ.  

 

“Tề Tư Tư, con đàn bà đê tiện này, cô gieo gió gặp bão, đáng đời!”  

 

Biểu cảm của Tề Ngọc Phong trở nên dữ tợn, hắn ta mắng: “Thập hoàng tử nhìn trúng cô thì đó là phúc phận của cô! Cô nghĩ rằng ta thích cô sao? Ta vẫn luôn xem cô như con ngốc mà đùa giỡn!”  

 

“Đáng đời cô!”  

 

Lúc này, Tề Ngọc Phong hoàn toàn điên cuồng.  

 

Sắc mặt Tề Tư Tư càng thêm tái nhợt, bàn tay run nhè nhẹ.  

 

“Đáng đời ta!”, Tề Tư Tư lẩm bẩm nói: “Cho nên bây giờ, ngươi cũng là gieo gió gặt bão”.  

 

Phập phập!  

 

Lại một kiếm đâm tới.  

 

Từng kiếm, từng kiếm một đâm vào, tiếng quát mắng của Tề Ngọc Phong dần dần suy yếu.  

 

Cho đến cuối cùng, tiếng quát mắng đã biến mất hoàn toàn.  

 

Thân thể Tề Ngọc Phong sớm đã biến thành một cái sàng.  

 

Thấy một màn như vậy, dáng vẻ của Tần Ninh vẫn bình thản.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement