Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ba người một lúc lâu sau mới đứng dậy.  

 

Ánh mắt nhìn lẫn nhau đầu chứa sự yên tâm.  

 

Lần này, không cần phải lang bạt nữa rồi.  

 

Mà Tần Ninh trở về Ám Thiên cốc.  

 

Nguyên Hoàng cung rơi xuống, vững vàng dừng ở trong sơn cốc.  

 

Chỉ thấy trên một tảng đá lớn bên trong thung lũng kia có một thân ảnh đang yên lặng ngồi xếp bằng, ánh mắt tĩnh mịch thâm thúy, bất động như núi, không hề di chuyển.  

 

Chính là Phệ Thiên Giảo!   

 

Lúc này, Phệ Thiên Giảo nhìn Nguyên Hoàng cung, không nhúc nhích, ánh mắt như chưa hề chuyển động.  

 

Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều dừng lại.  

 

Nhìn Phệ Thiên Giảo, bốn người hành đại lễ, lễ bái trên mặt đất.  

 

Phệ Thiên Giảo là thú cưỡi của lão tổ khai sơn, địa vị trong Thánh Thú tông còn cao hơn cả lão tổ, bọn họ cũng không thể tùy ý như Tần Ninh.  

 

Tần Ninh đi ra khỏi Nguyên Hoàng cung, cũng không quan tâm đến chó ngốc kia mà vào nhà tranh luôn.  

 

"Đại đầu bếp!"  

 

Nhưng nay lúc này, Phệ Thiên Giảo lại sâu thẳm nói: "Ngươi đã đi được một tháng rồi đấy. Một tháng qua, ngươi cũng biết khẩu vị của bản tôn cao cấp, không phải đồ ăn gì cũng nuốt vào được chứ? Trở về rồi mà còn không mau chóng đi làm cơm cho bản tôn đi!"  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh ngừng lại, vừa tức vừa cười.  

 

"Ngươi còn giả vờ với ta ư?"  

 

Tần Ninh quay người nhìn chó ngốc, cười nói: "Tám vạn năm qua còn chưa làm ngươi chết đói được mà mới gần một tháng ngươi đã chết đói rồi?"  

 

"Hừ, làm càn!"  

 

Phệ Thiên Giảo lại khẽ nói: "Ngươi cũng đã biết, ngươi tình nguyện làm đầu bếp của ta nên ta mới cho ngươi ở lại sơn cốc. Nếu không, sơn cốc này trừ Ngự Thiên Thánh Tôn chủ thượng ra thì không ai có thể có tư cách ở lại đâu, kể cả tên ngốc Ôn Hiến Chi kia cũng không được!"  

 

 

 

Tần Ninh nghe đến lời này thì bỗng chốc hết giận.  

 

Ôn Hiến Chi!   

 

Ngu ngơ?  

 

"Chó ngốc như ngươi còn khờ khạo hơn người ta mà cũng có mặt mũi gọi người khác là ngu ngơ?"  

 

Tần Ninh bật cười.  

 

"Láo xược!"  

 

Phệ Thiên Giảo vẫn chống chân trước lên như cũ, chân sau ngồi xuống trên tảng đá, ngữ khí cao thâm khó lường: "Ngươi sao có thể gọi ta là ngu ngơ chứ, láo toét thật!"  

 

Giờ khắc này, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều không dám thở mạnh.  

 

Dù là Tần Ninh.  

 

Hay là Phệ Thiên Giảo.  

 

Bọn họ đều là vãn bối, không có tư cách xen vào.  

 

"Tiểu Phong Phong, mổ nó!"  

 

Tần Ninh lên tiếng.  

 

Bỗng nhiên, gió nối lên ào ào khắp bốn phía sơn cốc.  

 

Gió lốc gào thét, càn quét sơn cốc.  

 

Chỉ thấy thân thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu hóa thành trăm trượng, xòe rộng hai cánh.  

 

Uy áp khủng bố làm cho bốn người Địch Nguyên tái mặt, thánh thú của họ cũng rụt cổ lại, không dám thở mạnh.  

 

Lúc này Xích Vũ Thiên Phong Điêu xuất hiện trước mặt Phệ Thiên Giảo, nhìn chòng chọc vào Phệ Thiên Giảo.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement