Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nếu khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương đều đã bị Tần Ninh phá giải.  

 

Vậy thì đánh nhau đường đường chính chính đi.  

 

Khí tức Thánh Vương tràn ngập.  

 

Thánh lực thiên địa kinh khủng ngưng tụ ra, giống như một mạch khoáng thánh thạch, sóng cả mãnh liệt.  

 

"Đại Thanh Luân Thuật!"  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên.  

 

Giờ phút này khí thế trong cơ thể Yến Cảnh Vũ bộc phát ra.  

 

Giữa hai tay nắm chặt xuất hiện từng bánh răng màu xanh.  

 

Lúc này bánh răng kia ngưng tụ trong nháy mắt, bộc phát ra những tiếng ầm ầm, trực tiếp lao về phía Tần Ninh.  

 

Trong tay Tần Ninh cầm thanh kiếm do xích linh biến thành, Ly Phiến trải rộng ra.  

 

"Hôm nay thể hiện uy nghiêm của ngươi đi!"  

 

Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, Ly Phiến nhẹ nhàng vung ra.  

 

"Phong Chi Cực, Khả Lợi Vu Vạn Vật".  

 

Ly Phiến nhẹ nhàng vung lên, tiếng gió rít gào.  

 

Giữa trời đất, bên trong Yến phủ, từng tòa nhà sụp đổ, hóa thành phế tích dưới lưỡi dao gió.  

 

Mà bên trong cây quạt kia từng tiếng gió rít gào.  

 

Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng vững sau lưng Tần Ninh, xung quanh cơ thể xuất hiện từng luồng hào quang màu đỏ, bao vây lấy thân thể hắn.  

 

"Chém!"  

 

Thanh kiếm xích linh chém ra, lưỡi đao gió cũng vậy.  

 

Tần Ninh đối đầu với Yến Cảnh Vũ.  

 

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Cửu Anh, Tiên Nhân, Vân Sương Nhi đều tập trung tinh thần nhìn.  

 

"Phiền phức..."  

 

Phệ Thiên Giảo lại nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt không quan tâm mấy.  

 

"Một bàn tay chụp chết không được sao... Chủ nhân yếu quá..."  

 

Phệ Thiên Giảo thấp giọng lẩm bẩm, lại nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Ê, ngươi, ngươi là đồ đệ của hắn?"  

 

Dương Thanh Vân nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nhẹ gật đầu.  

 

"Không phải hắn chỉ có một đồ đệ là Ôn Hiến Chi sao?", Phệ Thiên Giảo khó hiểu nói: "Ngươi là mới nhận?"  

 

Dương Thanh Vân mỉm cười.  

 

Giờ phút này Vân Sương Nhi lại ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó của Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Tần Ninh không chỉ có một thân phận, năm đó lịch kiếp chín lần, cho nên không chỉ có một đồ đệ..."  

 

Phệ Thiên Giảo cảm nhận được bàn tay mềm mại của Vân Sương Nhi, vẻ mặt hưởng thụ, nheo mắt chó lại cười tủm tỉm nói: "Dễ chịu, về sau ngươi chải lông cho ta đi? Đúng lúc ta đang thiếu một người chải lông chuyên nghiệp!"  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều rất kỳ quái.  

 

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nói: "Ngươi hẳn là thú cưỡi trước kia của sư tôn đi? Ngươi có biết đây là ai không?"  

 

"Ai vậy?"  

 

"Đây là sư nương của ta, một trong những vị phu nhân của Tần Ninh", Thạch Cảm Đương chậm rãi nói.  

 

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì hơi sững sờ, lập tức bật thốt lên: "Không phải cũng là thú cưỡi sao, ta bị cưỡi ban ngày, cô ấy là ban đêm..."  

 

Nói đến chỗ này, Phệ Thiên Giảo dừng lại.  

 

Mấy người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi đều vô cùng xấu hổ.  

 

Chỉ là một giây sau, Phệ Thiên Giảo lại ngồi dậy, cái đầu thân mật cọ vào váy Vân Sương Nhi, cười ha ha nói: "Ta không nói gì, ta không nói gì..."  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement