Hai tháng, cuối cùng Tần Ninh cũng đạt đến cảnh giới Linh Phách.
“Tuyết rơi rồi...”
Tần Ninh giơ tay ra bắt lấy tuyết, đã một năm kể từ ngày hắn xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh.
Hắn của hiện tại mặc dù vẫn có chút ngây ngô, nhưng lại càng thêm mấy phần cứng cỏi.
Giờ hắn đã đến tuổi mười bảy, cảnh giới Linh Phách tầng một, tốc độ tu vi này đúng là quá nhanh.
Một năm qua đi, từ chín cửa cảnh giới đạt đến cảnh giới Linh Phách, thật sự là không ai dám tin.
“Ba tháng đã trôi qua...”
Tần Ninh quỳ xuống, vỗ nhẹ mặt đất, lẩm bẩm: “Hâm Hâm, Thanh Thanh sẽ ở đây cùng đệ, ta cũng sẽ đến thăm đệ thường xuyên!”
Tần Ninh đứng dậy, thở ra.
“Công tử!”
“Công tử!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lập tức đi lên trước.
“Cảnh giới Linh Phách tầng bốn!”
“Cảnh giới Linh Phách tầng chín!”
Thấy Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đã thăng cấp, Tần Ninh gật đầu: “Tạm được”.
Sau ba tháng, Diệp Viên Viên tăng lên bốn tầng cảnh giới, Vân Sương Nhi thì tăng ba tầng, đây đúng là một đả kích lớn với đám thiên chi kiêu tử trong đại lục.
Nhưng Tần Ninh lại chỉ bảo “Tạm được”.
“Công tử thật thú vị”.
Vân Sương Nhi cười nhạt, thanh thuần động lòng người, giống như hòa làm một với núi tuyết.
Mà Diệp Viên Viên thì vẫn lạnh lùng như cũ, giống như cây mai trong tuyết.
“Sư tôn!”
Thẩm Văn Hiên lúc này cũng bước ra.
“Đan dược đâu?”
Ba tháng nay, hắn bảo Thẩm Văn Hiên liên tục luyện chế linh đan, đến giờ chắc cũng kha khá rồi.
“Mời sư tôn xem ạ!”
Thẩm Văn Hiên lúc này phất tay, từng viên linh đan được linh khí khống chế bay ra trước mặt mấy người.
“Không tệ!”
Tần Ninh nhìn mấy viên đan dược, gật đầu nói.