Giây phút lâm nguy như thế mà Tần Ninh vẫn nhìn Huyết Ngạo Quần bằng vẻ mặt thản nhiên.
"Ngươi tự tin đến mức này thì cho ta thấy sự tự tin của ngươi đến từ đâu đi!"
Huyết Ngạo Quần quét mắt sang xung quanh, cuối cùng nhìn Tần Ninh.
Khuôn mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, đôi tay nắm hờ.
Hiện giờ, Giản Bác, Tấn Triết và Vân Sương Nhi đã đưa Diệp Viên Viên đến bên hắn.
Huyết Ngạo Quần thấy vậy cũng chả quan tâm.
Dù sao đối với ông ta, hôm nay những người này đều phải chết.
Giờ đây, Huyết Ngạo Quần chỉ nhìn mỗi Tần Ninh.
Sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta phóng uy áp hùng hậu của hồn phách ra ngoài.
Tần Ninh nắm chặt hai tay, cũng ngưng tụ một luồng khí tức bàng bạc.
Khí tức ấy hùng hậu đến mức tưởng chừng có thể làm ai cũng phải đầu hàng.
Dường như lực hồn phách đang lột xác, tụ tập trong cơ thể hắn và tỏa ra từng luồng sát khí hết sức khủng khiếp.
Những luồng sát khí ấy tập trung xung quanh Tần Ninh.
Ngay lúc đó, tiếng rồng ngâm chậm rãi vang lên trong linh hồn của hắn. Thế rồi, dường như tiếng rồng ngâm ấy cũng vang vọng khắp thánh sơn Cửu U.
"Đi chết đi!"
Huyết Ngạo Quần rít gào. Ông ta bước lên một bước và tung một chưởng xuống.
Tần Ninh chỉ cười nhẹ.
Vù...
Đúng lúc này, tiếng xé gió thình lình truyền đến. Một bóng người xuất hiện trước mặt Tần Ninh đồng thời tung ra một cú đấm.
Người kia đột nhiên xuất hiện, quyền phong rít lên, hóa thành một cái đầu hổ, trực tiếp mạnh mẽ đánh ra.
Âm thanh cuồng bạo được thả ra.
Bùm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Chưởng ấn và quyền ảnh đều nổ tung, chấn động xung quanh.
Âm thanh cuồng bạo ngưng tụ thành tiếng sóng, cuốn ra bốn phía, khiến cho các đỉnh núi lần lượt nổ vỡ.
Khí tức trong cơ thể Tần Ninh lại từ từ dừng lại.
Người trước mặt Tần Ninh, một bộ trường sam năm màu, xinh đẹp như hoa, mái tóc dài búi cao, có vẻ rất khác biệt.
Người đó đưa lưng về phía Tần Ninh, dáng người tuấn tú, trông rất đẹp, nhưng bộ quần áo lòe loẹt trên người khiến người khác không dám khen.
“Ma tộc to gan, còn dám xuất hiện, hôm nay Dịch Bình Xuyên ta sẽ tiêu diệt tên thủ lĩnh Ma tộc ngươi!”
Chất giọng hơi khàn vang lên.
Tần Ninh sững sờ.
Dịch Bình Xuyên?
Hình như cái tên này hơi quen!
“Sư huynh đời thứ tư!”
“Dịch sư huynh!”
“Dịch miệng rộng!”