Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Diệp Viên Viên vui sướng nói.  

 

Hai cha con U Hồn Thiên và U Phần đã giúp đỡ nàng rất nhiều.  

 

Phần ân tình này đáng giá báo đáp!  

 

"Đi gọi Tề Phi Vân vào đây cho ta!"  

 

Không bao lâu sau, Tề Phi Vân xuất hiện trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần tiên sinh bị kinh động, là lão hủ sơ ý, không cảnh giác được hết!"  

 

"Chuyện này mà ngươi cũng nhận lỗi về phần mình cho được?"  

 

Tần Ninh mỉm cười: "Thánh quốc Đại Tề của ngươi cũng phải chú ý đấy".  

 

"Ta sẽ ở lại Cửu U đài một thời gian, sau đó chuẩn bị đi vào thánh cảnh Vị Ương tìm tung tích Ma tộc. Nếu được thì ngươi có thể cho Tề Hành và Tề Hoàn đi cùng ta!"  

 

"Dạ?"  

 

Tề Phi Vân sửng sốt, sau đó lập tức quỳ sụp xuống, cung kính nói: "Cảm ơn đại ân của Tần tiên sinh!"  

 

"Đừng quỳ!"  

 

Tần Ninh cạn lời: "Hở chút là quỳ, tốt xấu gì cũng là Đại Thánh Vương cơ mà!"  

 

Tề Phi Vân lại chẳng buồn quan tâm cười đáp: "Có quỳ trước Tần tiên sinh cả trăm ngàn lần cũng đáng, Tần tiên sinh là đại ân nhân của Tề gia chúng ta mà".  

 

Tần Ninh lẩm bẩm: "Miễn là khi ta chết, ngươi và mấy người khác không tới đào mộ ta là được!"  

 

Tề Phi Vân tái mặt, lập tức nói: "Không không, Tần tiên sinh đừng nói đùa. Với thiên tư của ngài thì kẻ nào có thể giết nổi ngài chứ?"  

 

"Hơn nữa, Tề Phi Vân ta mà là loại lòng lang dạ sói như thế thì sẽ không được chết yên lành!"  

 

Tần Ninh xua tay, không quá quan tâm.  

 

Lúc này, bên ngoài đình viện có mấy người vội vã đi tới.  

 

Tề Phi Vân lập tức lui đi.  

 

Trên cầu thang tầng hai, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này thì sửng sốt.  

 

Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa đi tới theo thứ tự.  

 

Dịch Bình Xuyên đi đầu, nhìn bốn người kia, quát lên: "Quỳ xuống, quỳ hết cho ta!"  

 

Lúc này, Tần Ninh ra phòng khách, nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu.  

 

Dịch Bình Xuyên thấy Tần Ninh đi ra thì nâng tà áo, hai chân quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, cuối cùng thì phủ đầu xuống đất.  

 

"Đệ tử đời thứ tư của Thánh Thú tông - Dịch Bình Xuyên bái kiến tổ sư gia!"  

 

"Tổ sư gia tám vạn năm chưa về, bây giờ quay lại, đệ tử các đời thứ năm Địch Nguyên, đời thứ sáu Giản Bác, đời thứ bảy Tấn Triết và đời thứ tám Nhan Như Họa không nhận ra, dám mạo phạm tổ sư gia. Dựa theo tông quy thì nên trách tội, mong tổ sư gia trách phạt!"  

 

Lúc này, Tần Ninh lại hơi ngơ ra.  

 

Sau đó hắn ngồi xuống, Vân Sương Nhi đi lên rót trà.  

 

Tần Ninh nâng cốc nhìn Dịch Bình Xuyên, cười nói: "Sao ngươi lại biết ta chính là tổ sư gia của các ngươi?"  

 

"Người thật sự là tổ sư gia ư?"  

 

Lúc này, Nhan Như Họa lại ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc.  

 

"Câm miệng!"  

 

Dịch Bình Xuyên quát.  

 

Sau đó, Dịch Bình Xuyên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tổ sư đã nói tổ sưu gia sẽ quay lại, mà sẽ rất khác".  

 

"Người có thể mở ra đại trận hộ tông Vạn Thú Triều Bái Trận của Thánh Thú tông chỉ có tổ sư gia và sư tổ mà thôi".  

 

"Mà người có thể mở ra Ám Thiên cốc thì chỉ có duy nhất một mình tổ sư gia".  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement