Hắn vừa dứt lời, hai bàn tay trắng như phấn đồng thời vung ra từ hai bên trái phải.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: "Cũng không phải là cô bé thẹn thùng năm đó đi ra từ đế quốc Bắc Minh với ta nữa, làm sao còn không nghĩ thoáng ra?"
Vân Sương Nhi ngồi dậy, cáu giận nói: "Ta thấy chàng căn bản chính là tay già đời, đúng là vô sỉ..."
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Viên Viên cũng vang lên: "Học mấy thứ linh tinh này từ chỗ nào vậy, hơn nữa còn để hai người chúng ta..."
"Ta thông minh như vậy, còn cần học sao?"
Tần Ninh lại về phía hai người ở hai bên trái phải, cười nói: "Ta không cần học cũng giỏi!"
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng véo Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Cái gì mà nhân vật tuyệt thế chín đời chín kiếp, thế mà lúc đối mặt với phụ nữ cũng có dáng vẻ như vậy, nếu nói ra sẽ mất mặt chết!"
"Vậy nàng nói đi, da mặt ta dày, cũng không sợ mất mặt!"
"Chàng..."
Sau khi trêu chọc xong, Tần Ninh đưa tay kéo hai cô gái ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Đã lâu rồi chưa được yên bình như thế, trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi".
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nói nhiều nữa.
Dường như Tần Ninh vẫn luôn bận rộn bôn ba.
Đúng là hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi như thế.
Mà đúng là các cô cũng không có nhiều thời gian ở cùng với Tần Ninh.
Hay có thể nói luôn luôn ở cùng với Tần Ninh, làm bạn bên cạnh Tần Ninh mới là điều mà các cô mong muốn.
Bên trong căn phòng yên lặng khó tránh khỏi xuất hiện xao động.
Sau xao động lại là tĩnh mịch.
Cứ qua lại như thế, ba ngày sau Tần Ninh mới bước ra khỏi lầu các lần thứ hai.
Giờ phút này sắc mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, bước chân có chút loạng choạng.
Chỉ là miễn cưỡng duy trì thân thể cân bằng, Tần Ninh rời khỏi sơn cốc, đi về hướng Thánh Uyên đàm của Cửu U Đài.
Trên đường đi, không ít đệ tử Cửu U Đài nhìn thấy Tần Ninh đều chắp tay hành lễ.
Ngày đó có vô số người nhìn thấy trận chiến của Tần Ninh.
Vị yêu nghiệt Thiên Thánh này có thực lực giết được Thánh Vương, chống lại Thánh Hoàng, quả thực là thiên tài.
Tần Ninh cũng nhìn thấy không ít đệ tử bận rộn đi tới đi lui, bên trong Cửu U Đài bị tổn thất nghiêm trọng, giờ phút này đình đài lầu các khắp nơi cũng đều được dựng lên lần nữa...
Tất cả đều đang khôi phục.
Tần Ninh đi đến sơn cốc ngoài Thánh Uyên đàm.
Ở cửa sơn cốc có một bóng người đang lẳng lặng đứng sẵn, nhìn thấy Tần Ninh đến thì lập tức tiến lên đón.
"Tần tông chủ".
U Phần mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng êm tai, hắn ta cười nói: "Phụ thân đã nói cho ta biết, cho nên Thánh Uyên đàm mới được sửa chữa đầu tiên".
"Trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử bên trong Cửu U Đài đều vội vàng xây dựng lại sơn môn, không ai quấy rầy ngươi, Tần tông chủ cứ tùy ý".
Tần Ninh gật đầu.
U Phần nhìn về phía Tần Ninh, dừng bước chân lại rồi nói: "Tần tông chủ là Thiên Thánh thất phẩm, ta cũng là Thiên Thánh thất phẩm, thế nhưng ta lại biết sự chênh lệch giữa mình và Tần tông chủ".
"Nhưng mà ta vẫn muốn thử xem, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Tần công tử đồng ý!"
"Ồ?"