Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Vốn tưởng rằng là tổ sư thúc, ai ngờ lại thành tổ sư gia!  

 

Bọn họ mà còn dám làm loạn, sau khi tổ sư trở về, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn họ.  

 

Dọc đường đi, cũng chỉ có mình Thạch Cảm Đương líu ríu không yên.  

 

Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng là đồ đệ của Tần Ninh.  

 

Còn bọn họ lại là….đồ tôn của hậu bối!  

 

Chênh lệch không nhỏ.  

 

Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau, thức ăn được bưng lên.  

 

Thành nhỏ này nằm bên cạnh dãy U Vân, đồ ăn có vài phần độc đáo.  

 

“Mấy người các ngươi sao thế? Sao trông áp lực như vậy?”, Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dịch Bình Xuyên nói.  

 

“Ách…”  

 

“Nên như thế nào thì cứ như thế đó đi!”, Tần Ninh tuỳ tiện nói: “Các ngươi đột nhiên trở nên như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy không quen”.  

 

Giờ phút này, Giản Bác cũng nói: “Người không ngại, nhưng sau này, lỡ như tổ sư biết được, nhất định sẽ chơi chết chúng con…”  

 

“Hắn ta?”  

 

Tần Ninh hừ một tiếng rồi uống một ngụm nước.  

 

Ách…  

 

Mấy người đều sửng sốt.  

 

Cái hừ này…là có ý gì?  

 

“Lần này, tất cả các ngươi phải theo sát ta, đừng chạy loạn, thánh cảnh Vị Ương vốn dĩ đã hung hiểm, hơn nữa, lại còn có không ít Thánh Vương độc tu, bọn họ sẽ không kiêng kị danh tiếng của ta, còn có mấy phương thế lực như thế gia Linh Vũ, ta không có ấn tượng tốt với bọn họ”.  

 

Tần Ninh dặn dò nói: “Lần này, chủ yếu vẫn là hy vọng các ngươi có thể tăng thực lực lên một chút”.  

 

Đám người Dịch Bình Xuyên gật đầu.  

 

Tần Ninh cẩn thận dặn dò.  

 

Thạch Cảm Đương mang theo vẻ mặt hâm mộ nói: “Mấy người các ngươi thật may mắn”.  

 

“Năm đó, khi ta còn là đồ tôn của sư tôn, sư tôn rất ít khi quan tâm đến ta như vậy, mấy người các ngươi nên quý trọng cơ hội này cho tốt”, Thạch Cảm Đương làm ra vẻ thuyết giáo.  

 

Dương Thanh Vân bĩu môi nói: “Ngươi mới chỉ là Thiên Thánh tứ phẩm, mấy người bọn họ có ai kém hơn so với ngươi không? Đừng nói đến chuyện dạy bảo!”  

 

“Dương Thanh Vân, ngươi càng ngày càng không để ta vào mắt, người chờ đấy, ta chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương sớm hơn ngươi”.  

 

“Ta chờ!”  

 

Không khí dần dần trở nên náo nhiệt, cuối cùng đám người Dịch Bình Xuyên cũng không phải là người giỏi kiếm chế, đều lần lượt mở miệng nói chuyện.  

 

Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, bên ngoài tửu lâu, một hàng bảy, tám người mặc quần áo màu đen tiến vào.  

 

“Tiểu nhị, mang rượu và đồ ăn lên!”  

 

Bảy, tám người kia đi vào trong đại sảnh, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.  

 

Nhìn kỹ thì thấy, trong nhóm bảy, tám người này, đàn ông thì đẹp trai tuấn tú, tinh thần tươi sáng.  

 

Còn phụ nữ thì trẻ trung mỹ lệ, sức sống bắn ra bốn phía.  

 

Chỉ là mấy người Tần Ninh cũng không có chú ý đến.  

 

Trong thành nhỏ này, bây giờ rồng cá hỗn tạp, các thế lực tồn tại khắp nơi, mọi người có muôn hình muôn vẻ.  

 

Mấy người kia ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói chuyện.  

 

“Trong thánh cảnh Vị Ương, sẽ đúng như lời các vị thúc bá nói, thần kỳ như vậy sao?”, một người mở miệng nói.  

 

“Điều đó là tất nhiên, năm đó, Vị Ương Thánh Đế phong nhã tài hoa, được xếp ngang ngửa với các Thánh Đế đứng đầu của chín thánh vực lớn khác trong Hạ Tam Thiên!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement