Tần Ninh nhìn Cốc Thược, nói tiếp: “Truyền nhân Thiên Võ Đạo? Tầm thường!”
Lúc này, Tề Hành cùng Tề Hoàn cùng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh ban đầu là sắc mặt xanh xao, khí tức hỗn loạn, sao bây giờ lại khỏe rồi?
Hơn nữa, mọi người mới chỉ vừa vào đến thánh cảnh Vị Ương mà thôi.
Tần Ninh không thể khôi phục nhanh như vậy chứ?
Lúc này, Tần Ninh cầm cây roi nhìn Cốc Thược, hừ lạnh: “Trừng phạt nho nhỏ, ta sẽ không giết ngươi”.
“Đi tìm Thiên Chấn Thương, nói cho hắn ta biết, đến đây xin lỗi ta vì đã đánh lén ta, sau đó dốc sức tru diệt Ma tộc lần này. Ta sẽ nể mặt năm xưa các ngươi đối phó Ma tộc mà bỏ qua cho hắn ta, nếu không... Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó đã giết tới thánh cảnh Thiên Võ Đạo như thế nào thì ta lần này cũng có thể làm y hệt”.
Lúc này, sắc mặt Cốc Thược trắng bệch.
“Ngươi đừng mơ... không thể nào...”
“Vậy ngươi chọn chết ở đây hay là đi truyền lời?”
“Ta...”
Thân thể Cốc Thược khẽ run lên, lắp bắp nói: “Ta đi truyền lời”.
Nói xong, Cốc Thược nhìn những người còn lại, nói tiếp: “Rút!”
“Ngươi không hiểu à?”
Tần Ninh lại nói: “Ta bảo là ngươi đi truyền lời, chứ không phải là cho các ngươi đi!”
Cốc Thược ngơ ngác, hỏi Tần Ninh: “Ngươi... có ý gì?”
“Chính là ý này!”
Tần Ninh nói xong, vung roi lên, từng vệt máu lại tuôn trào.
“Aaaaaaaaaa....”
Tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục vang lên, những người đi cùng Cốc Thược lúc này đều bị roi quật trúng, máu tươi tung tóe, không một ai chịu nổi đòn tấn công của Tần Ninh.
Một khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang thêm mấy phần lạnh nhạt, nhìn Cốc Thược, nói tiếp: “Giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Cốc Thược ngơ ngác ngã ngồi xuống đất. Khi Tần Ninh vung roi đến, cô ta sợ hãi né tránh theo bản năng.
Nhưng cây roi đó chỉ rơi xuống đất, Tần Ninh liếc qua, nói: “Cút!”
Cốc Thược không hiểu bản thân đã rời khỏi sơn cốc như thế nào.
Khắp nơi đều là thi thể, quá đáng sợ.
Bị giết sạch!
Tần Ninh... vừa cười nói, vừa giết người như ngóe, đúng là ác ma!
Lúc này, Cốc Thược chỉ cảm thấy cả người run rẩy, dòng suy nghĩ không biết đã trôi đi nơi nào.
Lúc này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn Tề Hành và Tề Hoàn.
“Vẫn ổn chứ?”
Cả hai vội vàng gật đầu.
“Cảm ơn Tần tiên sinh đã ra tay”.
Tần Ninh thoải mái phất tay.
“Sao hai các ngươi lại gặp được nhau?”, Tần Ninh nhìn cả hai, hỏi.
Tề Hành mới giải thích: “Sau khi đi vào thánh cảnh Vị Ương thì chúng ta đều đi tìm cơ duyên như lời Tần tiên sinh nói, sau đó ta gặp tam đệ nên đi cùng nhau...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ngươi không sợ tam đệ ngươi hại chết ngươi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!