Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
Đập vào mắt vẫn là những ngọn núi đứt gãy, những chồng đá vụn, giống như đã tồn tại ở đây từ trước.
Mà nhìn kỹ thì cảnh tượng ở đây cơ hồ là giống bên ngoài như đúc.
Nếu nói điều khác biệt duy nhất thì chính là mọi thứ đều được phủ thêm một lớp màu đỏ như máu.
Không phải màu đỏ máu bình thường mà là bị máu tươi nhuộm đến tận bên trong.
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Bị lừa rồi sao?”
Lúc này, Linh Vũ Lương khẽ quát.
Cùng lúc đó, người mặc huyết bào đã lẩm bẩm: “Cũng không phải!”
“Đây chính là tế đàn Vong Giả”.
Nghe vậy, đám người càng thêm kinh ngạc.
“Nơi chúng ta ở ban nãy chính là tế đàn Vong Giả, nhưng đó là nơi của người sống, còn đây là của người chết, nơi này mới là nơi bị phong cấm”.
Người mặc huyết bào lẩm bẩm: “Vị Ương Thánh Đế, không hổ là người khai sáng thánh vực Thiên Hồng!”
Từng tiếng nổ tung vang lên.
Tiếng nổ càn quét khắp nơi.
Một luồng máu tươi đánh tới.
“Mau tránh ra!”
Lúc này, người mặc huyết bào quát: “Trong tế đàn Vong Giả này ẩn chứa vô số máu tươi, tàn hồn tàn phách cũng sẽ sinh ra huyết thú, hồn thú, lực công kích giống hệt thánh thú. Mọi thứ ở nơi này đều không thoát khỏi máu và hồn phách!”
Soạt soạt soạt...
Vô số bóng người lúc này tản ra.
Nhưng vẫn có một vài Thiên Thánh không tránh kịp, máu tươi quay cuồng cuộn tròn thành sóng khí, càn quét thân thể của mấy người đó. Mấy thân thể kia trong nháy mắt hóa thành xương trắng, hết sạch sức sống.
“Chết tiệt!”
Mặc Vân Diễn giờ phút này chửi nhỏ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!