Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh nhìn hai người đó thì mỉm cười.  

 

Xem ra đám người này coi lời của hắn như gió thổi bên tai nhỉ.  

 

“Diệp đại ca, chính là kẻ đó!”  

 

Dương Vấn Phong hung ác nói với người thanh niên áo trắng bên cạnh: “Chính là hắn đã giết chết Dương Dũ và Dương Tuyệt, đến cả vương gia Dương Khai Thái cũng là do hắn giết”.   

 

Nghe vậy, sắc mặt thanh niên áo trắng vẫn đạm bạc như cũ.  

 

“Như các ngươi từng nói, kẻ này chỉ ở cảnh giới Linh Phách tầng một, mà tì nữ bên người lại có cảnh giới Linh Phách tầng bốn”.  

 

Dương Diệp lạnh lùng nói: “Cứ vào khu thí luyện đã, chuyện khác thì chờ kết thúc thí luyện rồi tính. Chỉ một thượng quốc Thánh Nguyệt nho nhỏ mà cũng đòi đối địch với cương quốc Tam Dương chúng ta, đúng là không biết điều”.  

 

“Tên nhãi đó còn nói là, ở trong Đại Hoang Cổ, gặp người nào của cương quốc Tam Dương thì sẽ giết kẻ đó!”  

 

Dương Diệp nghe vậy liền bật cười.  

 

“Đại ca Dương Diệp xếp hạng thứ chín mươi hai trong bảng Tinh Anh, gần tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng sáu gặp phải tên này thì có thể giết một cách dễ dàng!”  

 

“Một trăm người đứng đầu bảng Thiên Anh đều là nhân tài, không thể đắc ý được, mục tiêu của ta nào phải hắn?”  

 

Dương Diệp lạnh lùng nói: “Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mới là mục tiêu của ta”.  

 

“Cảnh giới Địa Võ... Vào trong Đại Hoang Cổ, ta chưa chắc đã không thể đạt cảnh giới Địa Võ trong ba tháng này”.  

 

Dương Diệp hiểu rõ được, cho dù có vô số võ giả thăm dò trong Đại Hoang Cổ, nhưng bí mật trong này vẫn sâu xa và quỷ dị vô cùng.  

 

Có rất nhiều nơi cũng không phải dùng sức người là thăm dò được.  

 

Cho dù là tông môn bên trong Cửu U muốn đào bới cả Đại Hoang Cổ này lên cũng khó.  

 

Dù sao đây cũng là sào huyệt của tôn giả Đại Hoang.  

 

“Kẻ này ngông cuồng, cũng sẽ bị giết chết trong một nốt nhạc thôi!”  

 

Dương Diệp bình tĩnh nói: “Lần này mục tiêu của chúng ta là vị trí tiến vào các tông môn, phụ hoàng đã có mệnh lệnh cưỡng chế rằng, ít nhất cả ba chúng ta phải tiến vào tông môn hạng hai!”  

 

Nghe vậy, Dương Thiên Thương và Dương Vấn Phong cũng gật đầu.  

 

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”  

 

“Ừm!”  

 

“Vâng!”  

 

Nhất thời, mọi người cùng nhau bước qua cầu Đại Hoang.  

 

Đi vào trong cầu Đại Hoang, sương mù dày đặc, bao phủ lấy đám đông.  

 

Đi dọc theo mặt cầu về phía trước, sương mù ngày càng đậm đặc hơn.  

 

Mà trong lúc đó, khi mọi người đi ra khỏi sương mù, cũng dần nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất tự khi nào.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement